Phương Minh Nguyệt đi đến cạnh Tôn Hàn rồi mỉm cười giơ tay ra: “Cậu Tôn, trước đó tôi chưa kịp thông báo cho cậu nên cậu không biết, vị trí chúng tôi chọn cho cậu ở đằng kia”.
Các quan khách khác nhìn theo hướng Phương Minh Nguyệt chỉ, thì thấy là hàng ghế đầu tiên gần sân khấu nhất.
Vị trí đó chỉ có một chiếc bàn và mười ghế ngồi.
Ngoài chỗ của tổng giám đốc và giám đốc điều hành Y Minh Nguyệt ra, thì thực chất chỉ còn lại tám ghế.
Đây rõ ràng là vị trí dành cho khách mời quan trọng nhất!
Mọi người ở đây đều có thể đoán người được ngồi vào những vị trí này không phải thương nhân của sáu tỉnh Tây Nam, mà là khách quý từ nơi khác đến.
Nghe đâu, những vị khách quý này đều được chính công ty quốc tế Phong Hoả mời đến đây dự tiệc.
Có lẽ họ đều là các nhân vật tiêu biểu ở lĩnh vực kinh doanh trong nước.
Nói cách khác thì chính là các ông trùm.
Tôn Hàn này dựa vào đâu mà được ngồi cùng một chỗ với những vị khách quý ấy chứ?
Hơn nữa, khi nói chuyện với anh, Phương Minh Nguyệt luôn rất lễ phép.
Điều này khiến không ít người bàn tán, rốt cuộc người này có thân phận gì mà có thể khiến một người phụ nữ như Phương Minh Nguyệt phải hạ mình đón tiếp như vậy?
Lâm Đề thấy khó chịu như ăn phải một con ruồi, trước đó anh ta châm chọc Tôn Hàn như một trò hề. Nhưng hành động hiện giờ của Phương Minh Nguyệt như muốn nói cho anh ta biết ai mới là trò hề đây?
“Giám đốc Lâm, không biết anh Tôn đây có thân phận gì hơn chúng tôi mà được xếp ngồi ở hàng ghế trang trọng vậy?”, Lâm Đề cay cú hỏi.
Phương Minh Nguyệt mỉm cười thờ ơ đáp: “Tôi không thể tiết lộ thân phận của cậu Tôn được. Nhưng chỗ ngồi của cậu Tôn là do phòng ngoại giao của tổng công ty Phong Hoả và tổng giám đốc Sâm Uy chọn, cho nên rất công bằng”.
Dứt lời, Phương Minh Nguyệt không để ý đến Lâm Đề nữa, mà cười nói với Tôn Hàn: “Cậu Tôn, sắp bắt đầu rồi, hay cậu về chỗ trước đi đã?”
“Được!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!