Tôn Hàn có thể nghe ra ý trách móc của Liễu Y Y nên anh không trách cô.
Đúng là người làm bố như anh đã không làm tròn trách nhiệm của mình.
Đó cũng là lý do vì sao, hai người chưa có danh phận gì và cũng chưa xác định tình cảm với nhau, nhưng Tôn Hàn vẫn giao Đồng Đồng cho Liễu Y Y chăm sóc.
Bởi chỉ có Liễu Y Y mới có thể quan tâm sát sao đến Đồng Đồng.
Nhưng Liễu Y Y cũng rất bận, cô vừa phải chăm lo cho cuộc sống và việc học hành của Đồng Đồng, vừa bận việc công ty.
Thật ra, Tôn Hàn rất muốn Liễu Y Y nghỉ việc để ở nhà tập trung chăm sóc cho Đồng Đồng.
Nhưng anh lại không có quyền để đưa ra lời đề nghị này.
Liễu Y Y đang ở độ tuổi phát triển sự nghiệp, vì vậy không thể chỉ có mỗi Đồng Đồng trong cuộc đời cô được.
“Bố ơi, bố kệ mẹ đi, mẹ hay làu bàu lắm, làm con đau hết cả tai rồi”, Đồng Đồng chợt lên tiếng.
Tôn Hàn lại ngẩn ra, đột nhiên anh phát hiện Đồng Đồng đã lớn thật rồi.
Đến từ làu bàu mà cô bé cũng biết.
Thì ra thời gian trôi qua rất nhanh.
Đồng Đồng càng lớn thì anh và Liễu Y Y càng già đi.
Có lẽ sau này, anh chỉ phớt đi một cái thì Đồng Đồng đã lớn phổng phao rồi cũng nên.
Còn họ thì bắt đầu già đi.
Đây là quy luật tự nhiên trong cuộc đời của mỗi người.
“Mẹ làu bàu á? Ha ha, thế con đi với bố đi, mẹ càng nhàn”.
Nghe Đồng Đồng nói vậy, Liễu Y Y vừa tức vừa buồn cười.
Nhưng Đồng Đồng lại thể hiện thái độ kiên quyết: “Không! Con ở với mẹ cơ!”
Liễu Y Y nhếch miệng cười, thế mới đúng chứ lại!
Nếu không thì cô nuôi con gái phí công rồi.
“Đồng Đồng, sao con không muốn ở với bố? Bố đau lòng quá!”, Tôn Hàn cố tình tỏ vẻ buồn bã.
“Thì bố có thể đến ở với Đồng Đồng và mẹ mà”, Đồng Đồng ngây thơ đáp.
Song, câu nói đơn giản của cô bé đã khiến Tôn Hàn á khẩu.
Liễu Y Y cũng có vẻ mong chờ, cô muốn biết đáp án của Tôn Hàn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!