Thấy Tôn Hàn cau mày không nói gì, Trương Đế biết anh đã đoán ra thân phận của mình nên cười nói: “Sao thế? Không tin à?”
“Không phải không tin, mà là không ngờ một trong bảy tướng lĩnh của quân khu phía Bắc lại hạ cố tới tìm mình thôi, vinh hạnh quá!”, Tôn Hàn bâng quơ nói.
Trong năm quân khu lớn của nước Đại Hoa thì quân khu phía Bắc là mạnh nhất.
Quân khu phía Bắc không có tổng tư lệnh nên bảy vị tướng soái cùng nhau cai quản.
Trương Đế là một vị tướng rất nổi trong số đó.
Thật lòng mà nói thì ông ấy là nhân vật mà lớp người như Giang Lệ không thể so bì được, ít nhất là bây giờ.
Bởi người ta nắm trong tay binh quyền thật sự.
“Cậu nói vậy là sai rồi, thế nào là hạ cố? Nếu nói đến tôn quý trong nước ta thì có ai bằng cậu chứ, vì cậu là con trai của ông ấy mà”, Trương Đế nói nghiêm túc, không hề có ý đùa giỡn.
Tôn Hàn có vẻ hơi trầm ngâm.
Ngay từ lúc bắt đầu nói chuyện, Trương Đế đã nói mình là cấp dưới của bố đẻ Tôn Hàn.
Nhưng có ai ở phía Bắc dám nhận là cấp trên của Trương Đế chứ?
Ông ấy là một vị tướng thứ thiệt, nắm trong tay binh lực của một phương.
Tôn Hàn nghi hoặc hỏi: “Ông ấy mà ông vừa nhắc đến là ai?”
“Tôn Hành Vương!”
Tôn Hàn: “…”
Tôn Hàn không quá quen thuộc với cái tên này, nhưng không đến mức lạ lẫm.
Hơn hai mươi năm trước có một thời đại, chính là thời đại của Tôn Hành Vương.
Những năm tháng đó, tất cả mọi người đều sống dưới cái bóng của ông.
Công tử số một Thượng Kinh!
Sau này khi gia nhập quân đội, ông đã là thủ lĩnh của cả trăm binh lính, là người đứng đầu phương Bắc.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!