Từ Tiểu Bân muốn đi tìm vinh hoa phú quý thì anh không quan tâm, thậm chí nếu cần, anh còn có thể giúp đỡ cậu ta.
Nhưng dựa vào đâu mà bắt anh nhường thân thế của mình cho Từ Tiểu Bân chứ?
Từ nhỏ đến lớn, việc gì anh cũng có thể nhường cậu ta.
Nhưng thân thế thì nhường kiểu gì?
Lẽ nào, anh phải từ bỏ thân thế của mình, rồi để Từ Tiểu Bân hưởng thụ một cuộc sống sung sướng thay anh sao?
“Mẹ, mẹ bảo con đồng ý kiểu gì đây? Từ nhỏ, con đã được người khác đưa đến nhà mình, song vẫn luôn mang họ Tôn. Cho tới tận bây giờ, đến mặt mũi của bố mẹ đẻ con trông như thế nào con còn không biết. Bây giờ, người nhà của con đã đến tìm, mẹ lại bảo con nhường cho Tiểu Bân, nhưng con nhường kiểu gì đây?”, Tôn Hàn đau lòng nói.
Thân thế chứ có phải đồ vật đâu!
Tôn Hàn cứ nghĩ mình đã nói vậy thì ít nhiều Dương Dung cũng sẽ hiểu lòng mình, ai ngờ đâu bà ta lại khóc toáng lên: “Mẹ không cần biết! Nếu để vuột mất cơ hội này thì cả cuộc đời còn lại của Tiểu Bân sẽ bị chôn vùi ở Mục Thành bé tẹo này, đến tiền cưới vợ cũng không có”.
“Nếu con còn coi mẹ là mẹ thì đưa miếng ngọc bội đây! Sau này, sau này Tiểu Bân sẽ khắc cốt ghi tâm người anh trai là con, nó sẽ không làm chuyện có lỗi với con đâu”.
Nhìn vẻ trơ tráo của Dương Dung, Tôn Hàn chỉ thấy nực cười.
Rốt cuộc bà mẹ nuôi của anh đang nghĩ theo lối logic gì vậy?
Bà ta nói như thể anh nhường thân thế của mình cho Từ Tiểu Bân là chuyện hết sức bình thường.
Giống như vì thân phận của anh sáng láng hơn Từ Tiểu Bân nên anh phải nhường cho cậu ta.
“Mẹ, chuyện khác thì con có thể đồng ý với mẹ, nhưng riêng chuyện này thì không! Dù cho mẹ có đòi cắt đứt quan hệ với con thì con cũng không đồng ý”, Tôn Hàn lạnh giọng nói.
Nếu nói đến ơn nuôi dưỡng thì người bế Tôn Hàn đến nhà họ Từ năm xưa đã đưa trước phí nuôi dưỡng rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!