Hiện giờ manh mối về thân thế của Tôn Hàn chỉ có miếng ngọc Tụ quý hiếm kia thôi, ngoài ra thì không còn gì nữa.
Anh chỉ nghe nói rằng loại ngọc Tụ này rất hiếm thấy, mấy miếng ngọc hiện có hoặc là nằm trong tay các thế lực ngoài nước, hoặc là thuộc sở hữu của các gia tộc ẩn mình.
Bây giờ Tôn Hàn quá bận rộn, nên không thể tiêu hao lượng lớn nhân lực và vật lực để điều tra chuyện này.
Nhưng anh không hiểu Diệp Tô vô cớ nhắc đến chuyện này làm gì?
“Tôn Hàn, chúng ta đã lớn lên cùng nhau. Cậu là con nuôi, tôi cũng là con nuôi. Thật ra chúng ta là những người đồng bệnh tương lân, sống cuộc đời ăn nhờ ở đậu”.
“Nhưng cậu may mắn hơn tôi, người của gia đình cậu đã tìm đến rồi!”
Soạt!
Ngay lập tức, hàng lông mày của Tôn Hàn nhíu lại, cảm giác hốt hoảng trào dâng trong lòng. Anh hỏi bằng giọng khó tin, “Chị nói… người của gia đình tôi tìm đến rồi ư?”
“Ừ!”
Diệp Tô gật đầu chắc nịch, “Vốn dĩ tôi cũng không biết chuyện này đâu. Nhưng cậu cũng biết vụ án đầu tư nguyên thạch vẫn chưa kết thúc, thỉnh thoảng tôi phải đến Mục Thành một chuyến! Nên tôi mới biết chuyện gia đình cậu đã đến đó tìm cậu. Chỉ là…”
Diệp Tô không hề vòng vo, lập tức nói tiếp, “Từ Tiểu Bân đã mạo danh cậu, tự xưng là đứa con trai được nhà họ Từ nhận nuôi năm xưa! Hình như là ba ngày nữa, cậu ta sẽ cùng người của gia đình cậu trở về, làm con trai nhà giàu có đấy!”
“Tôn Hàn, gia đình cậu thực sự rất giàu! Đoàn xe đến đón cậu toàn là Bentley có giá mấy triệu!”
Nói đến câu cuối, Diệp Tô còn không ngừng chậc lưỡi.
Nhà giàu bình thường có một chiếc Bentley thôi đã đủ đắc ý rồi.
Nhưng người của gia đình Tôn Hàn lại đưa cả đoàn xe đến.
Một đoàn xe Bentley?
Tôn Hàn nhíu mày ngẫm nghĩ, nếu lời Diệp Tô nói là thật, vậy thì anh có thể nhận định gia tộc nào đến tìm mình.
Trong chuyện này có đôi chút vấn đề.
Nếu miếng ngọc Tụ có liên quan đến thân thế của Tôn Hàn thực sự là loại ngọc mà chỉ những gia tộc ẩn mình mới sở hữu được, vậy những gia tộc ấy tuyệt đối sẽ không phô trương như thế.
Hơn nữa, một đoàn xe Bentley cũng chẳng có gì hiếm lạ, Tôn Hàn cũng mua được.