“Đành chờ vậy”.
Thở ra một hơi nặng nề, Tôn Hàn rất muốn đấm một cú lên tường.
Anh cũng là người có cảm xúc bình thường, chẳng phải đấng thần tiên giỏi bày mưu tính kế. Lần này, anh đã bị tính kế triệt để.
Hơn nữa, cũng là do anh quá sơ suất.
Tôn Hàn không nên phạm phải sai lầm thế này, có trách thì trách anh đánh giá Giang Lệ quá cao, cho rằng người như Giang Lệ sẽ không làm mấy trò lén lút!
Vậy nên anh mới không ngờ được việc Giang Lệ sử dụng thủ đoạn này để chặt đứt cánh tay đắc lực của mình!
Sư tử vồ thỏ cũng sẽ dốc hết sức lực!
Anh nên nghĩ đến điều này mới phải.
May mà cục diện vẫn chưa đi đến mức tồi tệ nhất, nếu Lệ Lận thực sự xảy ra chuyện gì thì anh sẽ rất áy náy!
Hiện tại, anh chỉ biết thầm cầu nguyện cho Lệ Lận không gặp bất trắc!
Nhưng ở trước mặt các thành viên của Thiên Cửu môn, anh không thể để lộ quá nhiều cảm xúc nữa.
Anh buộc phải giữ vẻ mặt điềm tĩnh.
Là chủ nhân của Thiên Cửu môn, anh không được phép tuỳ tiện thể hiện cảm xúc của mình.
“Bảo mọi người trở về đi. Nhớ đề phòng người của Giang Lệ, đừng để gặp phải tình trạng tương tự Lệ Lận. Vì lý do an toàn, bắt đầu từ bây giờ, mọi người được phép mang theo súng!”, Tôn Hàn nhíu mày căn dặn.
“Vâng!”
Hàn Hướng Đông bèn ra lệnh giải tán mọi người, bảo họ trở về đợi tin.
Chẳng mấy chốc, hành lang đã không còn ai. Ngoài Tôn Hàn, chỉ có Hàn Hướng Đông và Trần Cửu ở lại.
“Anh cũng về trước đi”, Tôn Hàn nói với Hàn Hướng Đông.
“Ừ”.
Ngay sau đó, hành lang phòng phẫu thuật đã trở nên yên tĩnh.
Trần Cửu chủ động tiến lại gần anh, nhíu mày nghiêm nghị nói, “Đối phương mạnh hơn tưởng tượng!”
Hắn là người kiệm lời, nói chuyện luôn súc tích và đi thẳng vào trọng tâm.