“Mình vẫn hơi đói, mà nay sinh nhật cậu, hay bọn mình kiếm chỗ nào ngồi ăn tiếp đi?”, Tôn Hàn mỉm cười rồi đổi chủ đề câu chuyện.
“Cũng được, ban nãy cậu thanh toán rồi, giờ để mình mời”.
Trần Thanh Sương quay lại rồi lùi hai bước, sau đó thoái mái đáp.
Cảm xúc buồn man mác đã tan biến, quan hệ của cô ấy với Tôn Hàn cứ như thế này thôi đã là tốt lắm rồi.
Còn sau này thì cứ để sau này tính.
Nếu cô ấy gặp được một người đàn ông khác khiến cô ấy thật sự rung động thì cho Tôn Hàn hối hận bằng chết đi.
“Nếu là cậu mời thì mình không vượt cấp nữa, cậu chọn chỗ đi”, Tôn Hàn cười nói.
Đây chính là Trần Thanh Sương!
Dù là bất cứ lúc nào, cô ấy luôn có thể mỉm cười, dù trong túi không còn bao nhiêu tiền, nhưng vẫn rất vô tư.
…
Ngày hôm sau, Tôn Hàn tỉnh dậy trong khách sạn.
Đương nhiên chỉ có một mình anh, đã là quan hệ bạn thân và anh em tốt thì không thể lôi nhau lên giường được.
Bởi nếu làm vậy thì tình cảm sẽ biến chất ngay.
Tôn Hàn thích Trần Thanh Sương nên càng phải cẩn trọng khi thể hiện tình cảm với cô ấy, khẻo không sẽ hỏng hết ngay.
“Công tử, đàn em của Lận soái là Lạc Bắc muốn gặp cậu”.
Khoảng chín giờ sáng, Hàn Hướng Đông đã gọi điện tới.
Tôn Hàn biết là chuyện gì nên chỉ thờ ơ đáp: “Không tiếp!”
Dứt lời, anh ngắt máy luôn.
Đại khái là nếu anh gặp Lạc Bắc thì ông ta sẽ thể đủ mọi trạng thái cảm xúc, dù biết sẽ chẳng thể thay đổi được kết quả.
Nhưng với Tôn Hàn mà nói thì làm vậy chẳng có ý nghĩa gì.
Nói đi cũng phải nói lại, anh làm như vậy với hai bố con Lạc Bắc cũng không phải tại họ đụng đến anh.
Đúng là xưa nay Thiên Cửu Môn luôn đối xử tốt với người mình, đã cùng một môn phái thì cũng như anh em một nhà.
Cũng chính vì thế nên Lạc Bắc mới nghĩ cách xử lý của Lệ Lận quá nghiêm khắc, đồng thời cho rằng anh ta không công bằng.
Tuy nhiên, Lạc Bắc với cái suy nghĩ thiển cận này đã bỏ qua một điều quan trọng hơn, đó là từ ngày Thiên Cửu Môn thành lập đến nay, điều mà họ kỵ nhất là ỷ mạnh hiếp yếu.
Thiên Cửu Môn không phải một thế lực hỗn tạp, mà là một tổ chức có quy củ.
Môn phái phát triển đến ngày nay thì ý nghĩa tồn tại chắc cũng đã khác, nhưng bản chất thì không bao giờ thay đổi.
Loại công tử ăn chơi như Lạc Văn Nhất ỷ thế bắt nạt người khác là một hành động rất quá đáng.
Còn người làm bố như Lạc Bắc lại không biết phân biệt đúng sai.
Nên anh thấy họ bị xử lý như vậy là rất đáng.
…
Thời gian cứ thế trôi qua, thoáng cái đã nửa tháng sáu.
Tháng tư đến rồi.
Tôn Hàn đứng trên tầng chót của tập đoàn Cửu Thành, sau đó chắp tay sau lưng ngắm cảnh vật bên ngoài cửa sổ sát đất với vẻ đăm chiêu.