Lưu Nguyệt bước ra từ trong đám người. Có cơ hội đòi lại công bằng, đương nhiên cô ta phải nói ra rồi.
Từ chuyện Lạc Văn Nhất nhìn thấy cô ta, chặn đường cô ta lại để trêu chọc, rồi cô ta tạt nước vào Lạc Văn Nhất, bị gã ép đi uống rượu cùng, Lưu Nguyệt kể lại toàn bộ.
Sắc mặt Lệ Lận càng lúc càng trầm xuống, gương mặt giật giật, không nói nên lời.
Quá xấu hổ!
Lạc Văn Nhất đáng xấu hổ, việc Lạc Bắc không làm rõ chuyện đã ra mặt cho con trai, còn xấu hổ hơn!
“Bố con ông còn lời gì muốn nói không?”
“Lận soái, tôi biết lỗi rồi! Mong anh nể tình bố con tôi lần đầu phạm lỗi, tha cho chúng tôi một lần!”
“Chuyện gì cũng bỏ qua được thì tốt rồi. Lạc Bắc à, tuy tôi chưa từng gặp ông, nhưng đã đọc tài liệu về ông rồi đấy. Ông cũng có một cô con gái, còn rất xinh xắn. Hay là thế này, ông đưa con gái ông đến đây, tôi tìm vài người đến chơi vài hôm nhé?”, đúng lúc này, Tôn Hàn lại lên tiếng.
Chỉ cần là nhân vật quan trọng trong Thiên Cửu môn, Tôn Hàn đều điều tra và ghi nhớ trong lòng.
Lạc Bắc có tên trong danh sách ấy.
Vì vậy, sau khi Lạc Văn Nhất nói ra chỗ dựa của mình, Tôn Hàn mới gọi Lệ Lận đến.
Chuyện thanh trừng nội bộ này, vẫn nên để Lệ Lận đích thân xử lý.
Bảo ông ta đưa con gái đến đây cho người ta chơi vài hôm ư?
Thế thì sau này Lạc Bắc đừng mong ngẩng mặt ở tỉnh lỵ nữa.
Dĩ nhiên Lạc Bắc không bằng lòng!
Ông ta phẫn hận nhìn Tôn Hàn, quát lớn, “Lận soái chịu ra mặt cho cậu, nhưng cậu đừng được nước lấn tới!”
“Không muốn chết thì câm mồm đi!”, Lệ Lận lạnh lùng nói, đoạn quay đầu nhìn Tôn Hàn, “Về chuyện này, tôi sẽ có cách xử lý thoả đáng. Nếu sau này thuộc hạ của tôi còn tái phạm, cậu có thể hỏi tội tôi!”
“Xử lý thế nào?”, Tôn Hàn lại không hài lòng.
“Đánh Lạc Văn Nhất tàn phế, đuổi Lạc Bắc ra khỏi tỉnh lỵ!”
Bố con Lạc Bắc: “…”
Tôn Hàn chớp mắt rồi gật đầu, “Cũng được. Nhưng Lệ Lận à, đừng trách tôi làm anh khó xử, có đôi lúc quy tắc không như quy tắc, đến cuối cùng chỉ có khó xử hơn mà thôi”.
“Hôm nay là bọn họ, sau này người cần thanh trừng rất có thể sẽ là anh em tâm phúc của anh đấy!”
Rất nhiều người trong nhà hàng đưa mắt nhìn nhau, đánh tàn phế đó, nghe mà sợ quá.
“Tôi không đồng ý!”