Trần Thanh Sương chợt nói, sau đó đứng bật dậy rồi chạy ra ngoài.
Những người khác cũng lần lượt phản ứng lại, ban nãy, Tiểu Nguyệt không nhịn được cười nên mới lấy cớ đi vệ sinh để ra ngoài mà!
Nhưng mãi sau không thấy quay lại.
Triệu Cường nghe vậy thì lập tức đứng dậy rồi chạy ra ngoài.
Tiểu Nguyệt là bạn gái của hắn!
Hắn vừa chạy ra ngoài sảnh thì đã thấy rất ồn ào.
Triệu Cường vội vàng đẩy mọi người ra thì thấy Tiểu Nguyệt đang bị một người thanh niên ăn mặc sang trọng lôi kéo, hắn chạy tới rồi đẩy người thanh niên ấy ra, sau đó ôm Tiểu Nguyệt vào lòng rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy? Em không sao chứ?”
Khi trông thấy dấu tay đỏ ửng trên mặt Tiểu Nguyệt, Triệu Cường đã hoàn toàn bùng nổ.
Nhưng lý trí cho hắn biết người thanh niên này có điều kiện nên hắn không được kích động!
“Bạn gái tôi đã đắc tội gì với anh mà anh lại đánh cô ấy?”, dù Triệu Cường đang rất giận dữ, hai tay đã nắm chặt thành nắm đấm, nhưng vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Bạn gái anh va phải tôi, đã thế còn làm bẩn đồ của tôi nữa, tôi bắt cô ta xin lỗi mà cô ta không chịu nên tôi mới đánh đấy, sao nào?”, người thanh niên ấy hống hách nói.
Bấy giờ, Triệu Cường mới ý thực được đúng là quần áo của người thanh niên này bị bẩn, hắn không cam lòng nói: “Có bắn ít nước lên đồ thôi mà, con người anh vô lý quá đấy!”
Người thanh niên đó mỉm cười châm chọc: “Vô lý ư? Mày tưởng ông đây giống lũ nghèo hèn chúng mày bạ cái gì cũng mặc lên người à? Bộ đồ này bị bẩn mà không giặt sạch được là tao phải bỏ đi đấy!”
“Mày là bạn trai nó đúng không, tình cảm ghớm nhỉ, thế đền tiền hộ nó đi!”
Triệu Cường: “Bao nhiêu tiền? Tôi trả cho anh!”
“Hàng hiệu đấy, hơn một trăm nghìn, nhưng thôi đưa một trăm là được rồi”.
“…”
“Một, một trăm nghìn…”, Triệu Cường tái mặt rồi lắp bắp nói.
Nhiều tiền thế thì hắn biết đào đâu ra bây giờ?
“Đã không có tiền rồi còn đòi thể hiện, này cô em, trông bạn trai cô hèn nhát chưa kìa, thế còn đi theo anh ta làm gì nữa? Hay theo tôi đi, tôi không bắt cô đền tiền cho bộ đồ này nữa, chỉ cần làm tôi vui thì ngày nào tôi cũng thay đồ mới cho!”
Tiểu Nguyệt chỉ biết khóc thút thít, không dám nói gì.
Nghe thấy vậy, Triệu Cường như bốc hoả lên đầu, hắn đứng bật dậy rồi lao vào định đánh người thanh niên này.
Bụp!
Kết quả lại bị đạp cho một cú bắn ngược trở lại.
Người thanh niên ấy mỉm cười khinh bỉ nói: “May là tao mới luyện có hai năm thôi đấy, không thì đã cho cái hạng nghèo rớt mồng tơi như mày toi đời rồi”.