Tôn Hàn tỉnh giấc, cảm thấy giấc ngủ đêm qua cực kỳ thoải mái.
Anh không có hứng thú với Diệp Tô. Nhưng trong buổi tối ở Giang Châu ấy, Diệp Tô đã cố ý nói nhăng nói cuội làm Liễu Y Y tức giận bỏ đi, điều này đã khiến trong lòng anh vô cùng khó chịu.
Cho Diệp Tô một bài học thế này làm anh rất hả hê, rất sung sướng!
Reng reng reng!
Anh vừa mở điện thoại lên thì đã có người gọi đến.
Tôn Hàn đứng dậy kéo rèm ra, tiện thể bắt máy.
“Tôn Hàn, sao cháu có thể làm vậy? Tối qua cháu thực sự rất quá đáng. Cháu có biết Diệp Tô sắp nổi tiếng khắp tỉnh lỵ này rồi không! Cháu, cháu bảo con bé sau này làm sao lấy chồng đây?!”, trong điện thoại, Dương Khai Phú tức giận trách móc anh.
“Bác cả à, bác là trưởng bối nên cháu vốn không muốn nói gì. Nhưng lẽ nào bác cảm thấy việc Diệp Tô đã làm ở Giang Châu là đúng hay sao?”, Tôn Hàn lạnh lùng hỏi lại.
Nếu Dương Khai Phú ra dáng trưởng bối thì anh còn nể mặt một chút.
Nhưng công bằng mà nói, hai bố con Dương Khai Phú và Diệp Tô đã thực sự khiến anh thay đổi quan điểm, đúng là quá vô sỉ.
Thế thì còn nể mặt làm gì?
Cứ nhân nhượng vì ông ta là trưởng bối thì ông ta lại càng lấn tới!
Quả nhiên, vừa nghe giọng nói lạnh tanh của Tôn Hàn, Dương Khai Phú đã không tức giận nữa, ăn nói rất mềm mỏng, “Tôn Hàn à, bác đúng là có phần sai trong chuyện ở Giang Châu. Nhưng cũng vì Diệp Tô thích cháu mà thôi. Cháu nghĩ mà xem, người bố này sao có thể không giúp con gái chứ?”
“Hơn nữa, phụ nữ bên ngoài làm sao thích hợp bằng người ở bên cạnh, đã hiểu rõ nhau. Mà bác nghe Diệp Tô bảo cô ta còn có một đứa con nữa. Cháu nói xem, cô ta làm sao xứng với cháu được?!”
“Tôn Hàn à, cháu nghe bác cả nói, tuy Diệp Tô có lúc hồ đồ, nhưng con bé thực sự rất tốt…”
Nói hay như hát, nhất quyết không chịu từ bỏ, vẫn muốn anh cưới Diệp Tô, sau đó cả nhà họ sẽ được hưởng thụ tài sản của anh một cách hợp tình hợp lý.
Hạng người tham lam ra mặt thế này, Tôn Hàn làm sao có thể đối đãi với ông ta như một trưởng bối cơ chứ?
Hơn nữa, Dương Khai Phú còn dám hạ thấp Liễu Y Y chỉ vì muốn nâng Diệp Tô lên!
“Người phụ nữ mà Diệp Tô đã gây ra chuyện hiểu lầm vào tối hôm ấy là mẹ ruột của con gái cháu! Đứa trẻ ấy, là con gái ruột của cháu! Bác cả à, bác đã cảm thấy bác quá đáng chưa?”, giọng nói của Tôn Hàn rất đỗi lạnh lùng.
“…”