Mà Tôn Hàn lại biết lý do này. Hầu hết mọi người chỉ biết Trần Cửu là quyền vương, nhưng không mấy ai biết hắn lớn lên trong một cô nhi viện.
Có lẽ vì những chuyện từng trải qua khi còn nhỏ, nên Trần Cửu nghĩ rằng mình sống được đến hôm nay là ơn trời rồi.
Qua bao va vấp trong đời, cuối cùng Trần Cửu đã chọn đi trên con đường không mấy vinh quang, nhưng hắn không muốn những người khác trong cô nhi viện giống mình.
Đến nay, Trần Cửu vẫn chưa lấy vợ, thậm chí cũng không nhập nhằng với ai, tiền hắn kiếm được đều đưa hết cho viện trưởng của cô nhi viện hắn từng sống để chăm sóc các em trai, em gái của hắn.
Hắn hi vọng những đứa trẻ này có tiền để chữa bệnh, đi học, chứ mai sau đừng làm công việc nguy hiểm như hắn.
Nhưng năm nào, cô nhi viện cũng có thêm người, chút tiền hắn kiếm được chẳng thấm vào đâu cả.
Lúc này, Vương Bách Vạn đã tìm đến hắn và ra giá một trăm triệu cho một trận đấu!
Cùng lúc đó, gã cũng cho hắn thêm một sự lựa chọn là bán mạng trong vòng một năm với giá một tỷ.
Trần Cửu đã chọn vế phía sau.
Có khoản tiền này rồi, Trần Cửu có thể tu sửa lại cô nhi viện, ngoài ra còn có thể giúp viện trưởng giảm bớt gánh nặng kinh tế trong một khoảng thời gian dài.
Các em nhỏ ở đó cũng sẽ được sống đủ đầy và đi học không thua kém gì những đứa trẻ có cả cha lẫn mẹ.
Sau này, chúng sẽ không sống một cuộc đời giống hắn.
Nghiêm túc mà nói thì Trần Cửu cũng không tính là phản bội Lý Hắc Tử, mà ngay từ đầu Vương Bách Vạn đã cho hắn hai sự lựa chọn.
Và hắn đã chọn cái thứ hai.
Tôn Hàn cười nói: “Thật lòng mà nói thì tôi rất phục anh đấy, Trần Cửu ạ! Anh yên tâm, nhất định tôi sẽ trả anh một tỷ trước khi Giang Lệ đến. Nếu chúng ta đều sống sót, tôi sẽ đưa thêm cho anh năm mươi triệu nữa, sau đó anh có thể về một miền quê nào đó lấy vợ và sinh con, sống một cuộc đời bình dị”.
“Còn nếu anh chết, tôi sẽ cho người mỗi năm đưa một trăm triệu cho viện trưởng ở cô nhi viện, liên tục trong vòng mười năm”.
Nếu Trần Cửu chết, Tôn Hàn sẽ trả cho hắn tổng cộng là hai tỷ.
“Cảm ơn”, Trần Cửu thật tâm nói.