Đến giờ, ông ta không còn tư cách đối đầu với Tôn Hàn, mà cũng không cần phải làm vậy nữa.
“Tôi cũng theo!”
“Tôi nữa!”
Ngay sau đó, mọi người đều lần lượt đứng lùi lại, tạo thành một khoảng cách nhất định với Lý Hắc Tử và lựa chọn quy phục.
Không lâu sau, bên cạnh Lý Hắc Tử chỉ còn lại một người là Vương Bách Vạn.
Có lẽ đây chính là điều khiến Lý Hắc Tử mừng nhất.
Ít ra vẫn còn người đứng về phe ông ta.
“Ha ha ha…”
Ngay sau đó, Lý Hắc Tử đã bật cười điên cuồng, ngặt nghẽo một cách rất khoa trương.
Thậm chí, không ít người còn nghĩ hay ông ta đã phát điên vì thua không còn manh giáp rồi.
“Tôn Hàn à Tôn Hàn, cậu giỏi thật đấy, sự thông minh cũng khiến tôi phải ngả mũ thán phục. Không ngờ ngay từ đầu, cậu đã lên kế hoạch để thắng buổi đấu này rồi”.
“Nhưng cậu nghĩ tôi có dễ dàng tuân thủ giao ước không? Cậu phải biết đây là địa bàn của ai chứ hả, ra tay đi!”
Rầm rầm!
Các tiếng bước chân dồn dập vang lên, mấy chục người cầm súng vây kín sàn đấu, đến một con kiến cũng không chui lọt.
Cục diện lại nghiêng về phía Lý Hắc Tử.
Những người khác bị họng súng ngắm vào nên đều im thin thít.
Lý Hắc Tử gác tay lên thành ghế rồi nhìn Tôn Hàn ở dưới sàn đấu với vẻ khinh bỉ: “Chắc không ngờ tôi vẫn còn chiêu này đúng không? Cậu tưởng tôi thật sự không chừa một đường lui nào cho mình sao?”
“Tôn Hàn, hôm nay ông đây sẽ dạy cho cậu một bài học nhớ đời, đó là gừng càng già càng cay! Kiếp sau hãy thông minh hơn chút nữa, đừng phạm sai lầm cũ nhé!”
Bây giờ, những người khác có thể sống, nhưng riêng Tôn Hàn thì không.
Nếu không sao Lý Hắc Tử có thể ngồi và vị trí thủ lĩnh của Thiên Cửu Môn được?
Tuy nhiên, cảnh tượng mà Lý Hắc Tử tưởng tượng lại không xuất hiện, Tôn Hàn chẳng có vẻ sợ hãi chút nào.
Trong mắt anh còn có vẻ giễu cợt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!