Nhận thua!
Mọi người lại ồ lên.
Còn chưa bắt đầu, sao đã nhận thua rồi?
Lẽ nào quyền vương Trần Cửu này là giả sao?
Lý Hắc Tử trợn trừng mắt rì tức tối quát ầm lên: “Trần Cửu, cậu bị điên mẹ nó rồi à? Ông đây trả cho cậu những một trăm triệu đấy!”
Ồ!
Trần Cửu liếc mắt qua.
Lý Hắc Tử thấy hơi sợ hãi nên không dám nói nặng lời nữa, chỉ có hể hạ giọng rồi nói: “Trần Cửu, nếu cậu không đánh thì một đồng cũng không nhận được đâu! Hay thôi, giờ cậu giúp tôi đánh bại Tôn Hàn đi, tôi cho cậu hai trăm triệu, cậu thấy sao?”
Chuyện đến nước này rồi thì Lý Hắc Tử không còn đường lui nữa, phải thắng được trận đấu tối nay thì ông ta mới có đường sống.
Nếu không chỉ còn nước chết thôi.
Nhưng, một câu nói của Tôn Hàn đã đẩy ông ta xuống vực thẳm.
“Một trăm triệu thì nhiều lắm à? Tôi cho anh ta hẳn một tỷ đấy! Ông nghĩ xem anh ta còn giúp ông đối phó tôi nữa không?”, Tôn Hàn khinh thường nói.
Bấy giờ, mọi người mới hiểu chân tướng sự việc.
Hoá ra ngay từ đâu, Trần Cửu đã bị Tôn Hàn mua chuộc rồi, bảo sao hắn lại trở giáo vào ngay phút chót.
Nhưng họ cũng phải nế khí phách của Tôn Hàn, những một tỷ đó.
Chịu chi thật!
Những người có mặt ở đây đều là các nhân vật cấp cao của Thiên Cửu Môn, nhưng người có thể bỏ ngần ấy tiền ra thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay thôi.
Trần Cửu không hề phủ nhận.
Lý Hắc Tử lập tức lảo chảo trực ngã, ông ta tức nghẹn lồng ngực như sắp tắt thở đến nơi.
“Trần Cửu, mẹ cái loại mày thiếu chính nghĩa thế hả!”
Lúc này, máu đã dồn hết lên đầu, Lý Hắc Tử không màng gì nữa, cứ thế chửi bởi cho hả giận.
“Đúng là tôi hơi thiếu chính nghĩa nên tôi sẽ bỏ qua những lời xúc phạm này của ông!”, Trần Cửu cứng rắn nói.
“…”
“Tám người bên ông đều thua cả rồi, trận đấu lôi đài tối nay, tôi thắng”.
Lúc này, Tôn Hàn chậm rãi lên tiếng, ánh mắt anh dừng lại ở chỗ Lý Hắc Tử và mấy người ở sau lưng ông ta, anh thản nhiên nói: “Giờ tới lượt các người thực hiện giao kèo rồi, không khuất phục thì chết, chọn đi!”