Những người đang ngồi xem cảm thấy lực đánh bay Diêm Hùng của Lệ Lận đã đủ mạnh rồi, nhung đòn tấn công với cường độ này hoàn toàn không là gì với Diêm Hùng.
Nếu thể lực của tên Lệ Lận này đã không còn, vậy kết quả đã rõ ràng, Lệ Lận, chắc chắn sẽ thua!
Vẻ mặt của Lệ Lận bắt đầu nghiêm túc hơn, lòng bàn tay đang đặt sau lưng khẽ run rẩy.
Ban nãy anh ta đã cố gắng dùng hết sức của mình, nhưng vẫn không thể làm Diêm Hùng bị thương nặng. Tiếp theo sẽ khó nhằn đây.
Quả nhiên, đối phó với cao thủ có trình độ như Diêm Hùng và Mạch Ninh, anh ta hoàn toàn không thể lấy một địch hai.
“Nhận thua!”
Lúc này, Tôn Hàn ngồi trên khán đài mấp máy môi, dùng khẩu hình nói hai chữ này với Lệ Lận.
Lệ Lận vờ như không nhìn thấy, dời ánh mắt đi, “Tiếp đi!”
“Như anh mong muốn!”
Diêm Hùng không dông dài, lập tức xông thẳng đến. Lại là một đòn đá từ trên cao xuống, khí thế hừng hực, nếu Lệ Lận bị đá trúng thì không chết cũng sẽ bị thương nặng.
May mà Lệ Lận vẫn tránh được.
Nhưng bây giờ Diêm Hùng đã đoán được tình trạng thế suy sức yếu của Lệ Lận, nên không còn e dè gì nữa, cứ dốc hết sức mà đánh. Cú này không trúng thì lập tức tung ra cú khác.
Gã có vô số cơ hội ra chân, nhưng Lệ Lận chỉ có một cơ hội tránh đòn!
Rầm rầm rầm!
Mỗi một cú đá của Diêm Hùng khi tiếp đất, đều có thể làm vỡ nát miếng đá cẩm thạch. Như vậy cũng đủ biết lực chân Diêm Hùng mạnh thế nào.
Biệt hiệu “bàn chân thép” tuyệt đối không phải hư danh.
Chỉ trong chốc lát, Diêm Hùng đã tung ra hơn hai mươi đá, còn khẽ thở phì phò.
Lệ Lận chật vật tránh đòn, đầu đã ướt đẫm mồ hôi, có dấu hiệu mất sức.
Cảnh này khiến Lý Hắc Tử bật cười ha hả, “Còn tưởng Lận soái ghê gớm thế nào, cũng chỉ có vậy mà thôi!”
Thấy Diêm Hùng chiếm thế thượng phong, nỗi lo lắng trong lòng Lý Hắc Tử đã bay biến sạch sẽ.
Ông ta không tin, Tôn Hàn có lợi hại đến mấy cũng không thể mạnh bằng Quyền vương Trần Cửu đã đánh bao trận sống chết trên võ đài!
“Ông Lý nói hay đấy, nếu ông cảm thấy Lệ Lận không giỏi, hay là ông ra trận đánh thử xem”.
Tôn Hàn ngông nghênh đứng dậy, bước ra rìa khán đài.
“Cậu muốn làm gì?”, Lý Hắc Tử nhận thấy có điều không ổn, vội vàng cảnh cáo, “Không được phép nhúng tay vào trận đấu trên võ đài, Tôn Hàn, đây là luật!!”
Lúc này, Lệ Lận đã bị ép vào đường cùng, không thể lùi nữa.
Diêm Hùng hơi ngừng lại, vung một cú đá có độ cao bằng người trưởng thành, vẻ mặt lạnh tanh, “Kết thúc rồi”.
Còn Lệ Lận chỉ biết giương mắt nhìn cú ra chân ấy, nhưng anh ta không oán trách cũng không hối hận.
Dù cho cú đá này có thể lấy mạng hay khiến anh ta bị thương đến mức không thể chữa trị đi nữa.