Sáng hôm sau.
Thuộc hạ của Tôn Hàn đã đến biệt thự, đang giục Dương Khai Phú và Diệp Tô lên xe về tỉnh lỵ.
Dương Khai Phú sốt ruột hỏi thuộc hạ kia, “Tôn Hàn đâu? Chúng tôi sẽ hẹn gặp nhau trên đường à?”
Về tỉnh lỵ không có vấn đề gì, vấn đề là phải về cùng nhau!
Diệp Tô đã kể lại mọi chuyện tối qua rồi Dương Khai Phú nghe xong thì tức lắm. Cứ tưởng với nhan sắc của Diệp Tô, chỉ cần tạo chút cơ hội thì kiểu gì cũng quyến rũ được Tôn Hàn.
Kết quả là, trộm gà không thành, lại còn mất một nắm gạo!
Nghĩ đến đây, Dương Khai Phú cũng thấy hơi hối hận, chỉ vì nóng lòng muốn Diệp Tô tiếp cận được Tôn Hàn mà lại làm ra chuyện ngu xuẩn đến vậy
Ông ta rất hối hận vì đã chọc giận Tôn Hàn.
“Cậu Tôn đã lệnh cho tôi đích thân đưa hai người về tỉnh lỵ. Tôi không biết cậu Tôn đang ở đâu”, thuộc hạ lãnh đạm trả lời.
Đúng lúc này, Từ Hạ cũng rời khỏi biệt thự, chuẩn bị lái xe đi làm.
Dương Khai Phú mau mắn chạy đến chỗ cô ấy, cười nịnh nọt, “Từ Hạ à, anh cháu đâu rồi? Có phải đang chờ bác trên đường không?”
“Anh ấy đi rồi!”, Từ Hạ liếc nhìn Dương Khai Phú với vẻ ghét bỏ, rồi mặc kệ ông ta, lái xe chạy thẳng đến trường.
Bây giờ anh của cô ấy bận rộn lắm, thời gian ở cùng chị Y Y và Đồng Đồng vào tối qua rất đáng quý, thế mà lại bị hai bố con mặt dày này phá hoại.
Nếu không vì Dương Khai Phú là bác cả, Từ Hạ đã mắng chửi họ rồi.
“Đi rồi ư?!”
Dương Khai Phú đứng ngây ra đó, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng.
Người ta không buồn quan tâm đến bố con họ nữa rồi!
“Bố à, bây giờ phải làm sao đây? Chúng ta làm Tôn Hàn bực mình rồi, cậu ấy không ứng trước sáu triệu thì biết làm sao? Hay là bố gọi cho cô ba đi, nhờ cô ba nói giúp!”, gương mặt hằn năm dấu tay đã chuyển từ đỏ sang tím, Diệp Tô lo lắng nói.
Tối qua cô ta muốn mình và Tôn Hàn xảy ra chuyện gì đó với nhau, nhưng đầu óc nông cạn chỉ nghĩ ra cách chọc cho người phụ nữ đi cùng Tôn Hàn phải tức giận bỏ đi, để sau đó thừa cơ chen chân vào. Kết quả lại khiến Tôn Hàn nổi trận lôi đình.
Cô ta không ngờ một người luôn lịch sự nhã nhặn như Tôn Hàn có thể giận đến mức ấy.