Dù Tạ Lão Hổ kia có nghi ngờ thì bước đầu vẫn sẽ đồng ý đến gặp họ.
Loáng cái đã đến buổi chiều, Tôn Hàn đang ngồi nghịch điện thoại trong phòng thì có tiếng gõ cửa vang lên.
“Ai đấy?”
“Tôn Hàn, là tôi”.
Diệp Tô.
Tôn Hàn đứng dậy ra mở cửa rồi nhỏ giọng hỏi Diệp Tô: “Chị đến đây làm gì?”
Diệp Tô mỉm cười đáp: “Không mời tôi vào trong nói chuyện được à?”
“Chị vào đi!”
Tôn Hàn cũng không từ chối, bèn tránh sang một bên cho Diệp Tô vào.
Sau khi vào phòng rồi, Diệp Tô lập tức tỏ ra điềm đạm: “Tôn Hàn, cậu nhất định phải cứu tôi, nếu không lấy lại được sáu triệu ấy thì tôi phải ngồi tù mất”.
Lòng tham là nguồn gốc của mọi tội lỗi, Diệp Tô đã tin vào những lời dụ dỗ của Từ Tiểu Bân sau đó lén lấy tiền công quỹ của công ty đi đầu tư thì giờ còn trách ai.
Nhưng tốt xấu gì, họ cũng quen nhau từ thời thơ ấu, Tôn Hàn đã động lòng trắc ẩn nên bình thản nói: “Chị yên tâm, tôi sẽ lôi cổ Tạ Lão Hổ đó ra giao cho công an xử lý”.
Đầu tư nguyên thạch này là kế hoạch lừa đảo của tội phạm nước ngoài lợi dụng sơ hở của mạng internet để thực hiện, Tạ Lão Hổ chỉ là một kẻ được chọn tham gia thôi, chứ còn xa mới có thể là chủ mưu.
Không cần đoán Tôn Hàn cũng biết bất kể là tiền của Từ Tiểu Bân hay Dương Khai Phú chuyển mua nguyên thạch đều đã được chuyển hết vào một tài khoản nước ngoài rồi.
Muốn lấy lại tiền thì tốt nhất là báo công an, dù thế lực của Thiên Cửu Môn có rộng đến mấy cũng không vượt ra ngoài phạm vi quốc tế được.
“Dù phía công an có thể tìm lại được số tiền ấy, nhưng chưa chắc đã thực hiện được ngay. Trong khi đó, việc tôi lấy tiền của công ty đi đầu tư thì có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào”, Diệp Tô sốt sắng nói.
Cô ta mà không nhanh chóng trả tiền về chỗ cũ thì sẽ bị phát hiện ngay thôi.
Sớm biết thế này, còn lâu cô ta mới đâm đầu theo Từ Tiểu Bân.
Nhưng khi đó cô ta đã bị lòng tham che mờ mắt nên nào còn nghĩ ngợi được gì nữa?