“Tôn Hàn, Từ Tiểu Bân lừa bọn tao, nói không chừng là do thằng cưỡng bức như mày xúi giục đấy, mày cũng không thoát được đâu!!”, Dương Khai Phú cũng mặc kệ tất thảy, giận dữ quát lớn.
Cưỡng bức?
Tất cả đều xôn xao, hoá ra còn có kẻ cưỡng bức ở đây!
Thẩm Tri Thu nhìn Tôn Hàn với ánh mắt khó tin.
Anh có lịch sự khủng khiếp như vậy ư!
Người như Tôn Hàn, sao lại thế được chứ?
Thẩm Tri Thu không tin, nhưng Tôn Hàn lại chẳng hề phản bác một lời.
Thế thì là thật rồi.
“Bây giờ báo cảnh sát bắt Tiểu Bân đi sẽ giải quyết được vấn đề sao? Tiểu Bân cũng là người bị hại, không phải chủ mưu. Dù tống Tiểu Bân vào tù, mọi người cũng không thể lấy lại tiền”.
“Nếu đã thế, sao không thể tin tôi một lần? Cho tôi hai ngày, tôi sẽ cho mọi người một câu trả lời thoả đáng!”
Hàn Thế Văn không chấp nhận, “Ha ha, hai ngày à, tao dựa vào đâu mà cho bọn mày hai ngày? Hai ngày là đủ để bọn mày chạy trốn rồi!”
Không chỉ Hàn Thế Văn mà cả nhà Dương Khai Phú cũng không đồng ý.
“Không tin tôi, nhưng có thể tin anh ta chứ nhỉ. Cung Ngạo, đừng trốn nữa, ra đây”.
Tôn Hàn không đáp lại mà nhìn về phía đám người.
Bị gọi tên, Cung Ngạo đành khổ sở ló mặt ra, buồn bực nói, “Anh Tôn à, tôi thực sự không biết đó là anh. Nếu tôi biết, tôi sẽ không nói lung tung chuyện, chuyện đầu tư nguyên thạch có vấn đề”.
Cung Ngạo rất khổ tâm, nghe Hàn Thế Văn bảo đầu tư nguyên thạch để kiếm tiền gì đó nên gã cũng mới vô thức nói đầu tư nguyên thạch là trò lừa đảo.
Gã làm sao biết kẻ lừa Hàn Thế Văn là em trai Tôn Hàn chứ!
Nếu biết, có cho mười lá gan, gã cũng không dám nói lấy nửa lời.
Trốn trong đám người, Cung Ngạo chỉ mong chuyện này không dính dáng đến mình, rồi sẽ âm thầm lẩn đi.
Ai mà ngờ, Tôn Hàn đã trông thấy gã từ lâu.
“Anh Tôn?”
Hàn Thế Văn không rõ tình hình nên không dám gào thét nữa.
Ngay cả Cung Ngạo còn khách sáo với Tôn Hàn như thế, lẽ nào tên Tôn Hàn này có địa vị gì ghê gớm ư?
“Không trách anh. Tôi chỉ nhờ anh đứng ra đảm bảo thôi. Cho tôi hai ngày, tôi sẽ giải quyết chuyện này”.
Tôn Hàn nhẹ nhàng nói, sau đó nhìn về phía Dương Khai Phú và Hàn Thế Văn, “Mọi người không tin tôi, nhưng có thể tin cậu chủ của công ty văn hoá Thắng Thiên chứ nhỉ? Nếu tôi chạy trốn, mọi người có thể đòi mười lăm triệu từ chỗ anh ta”.
“Còn nếu vẫn không yên tâm, mọi người có thể cùng tôi đến Mục Thành một chuyến”.
“Không thành vấn đề. Anh Tôn làm sao mà chạy trốn được! Tôi đứng ra đảm bảo!”, Cung Ngạo đồng ý ngay tắp lự.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!