Người đàn ông mập mạp ấy tên là Vương Bách Vạn, tuy danh tiếng không bằng Tô Vấn Long và Lý Hắc Tử nhưng cũng là một nhân vật rất đáng gờm.
Trước kia, khi còn ở Thiên Cửu môn, bảy mươi phần trăm sản nghiệp của nội bộ Thiên Cửu môn đều do ông ấy quản lý mảng tài chính, cũng được cung kính gọi là ‘ông Vương’.
“Cậu Tôn đã hẹn so tài trên võ đài rồi. Nếu chúng ta không nhận lời thì chẳng khác gì trúng tim đen, khiến người khác nghĩ rằng chúng ta sợ! E là phải nhận lời thôi”, Vương Bách Vạn thành thật đáp.
“Nhưng Vương Bách Vạn à, nếu chúng ta thua thì không chỉ phải trao trả sản nghiệp cho Thiên Cửu môn, mà còn phải tiếp tục làm trâu làm ngựa cho Thiên Cửu môn và Tôn Hàn, anh cam tâm sao?”
“Chứ còn gì nữa. Tôi vất vả ngần ấy năm mới gây dựng được công ty, dựa vào cái gì mà bắt tôi trả chứ!”
“Cái này có thể không tính toán. Nhưng điều quan trọng nhất là nghe bảo Giang Lệ sẽ xuống phía Nam vào tháng Tư, chỉ còn hơn một tháng nữa thôi. Lúc này chúng ta quay về có khác gì tự chuốc khổ!”
Những người khác lại xôn xao bàn luận, về cơ bản đều thà chết cũng không muốn quay về Thiên Cửu môn.
Có hai nguyên nhân chính, một là bây giờ họ đã tự mình làm chủ, sản nghiệp và tiền bạc trong tay họ đều là của riêng họ, thích tiêu ra sao thì tiêu, còn có thể giữ cho đời sau. Bây giờ mà quay về thì họ sẽ chẳng còn gì nữa.
Nguyên nhân thứ hai là Giang Lệ - người được mệnh danh là vua của thế giới ngầm. Giang Lệ mà xuống phía Nam thì chắc chắn sẽ có rất nhiều cách để đối phó với Thiên Cửu môn. Bọn họ không muốn làm kẻ thù của Giang Lệ.
“Vậy các anh nói xem nên làm thế nào?”, Vương Bách Vạn lạnh lùng nhìn đám người kia, vẻ châm chọc.
“Không nhận lời tuyên chiến! Chúng ta không nhận lời, chẳng lẽ cậu ta ép được chúng ta à?”, có người đáp.
Nghe vậy, Tô Vấn Long không nhịn được cười, “Nếu đơn giản như thế thì đã không còn là vấn đề. Chúng ta có thể không nhận lời đấy, nhưng nếu Hàn Hướng Đông dùng lý do thanh trừng kẻ phản bội để đối phó từng người đang ngồi đây, vậy phải làm sao?”
“Nói trước nhé, nếu Chiến Bộ của Hàn Hướng Đông mà ra tay thì tôi không sợ, Lý Hắc Tử có lẽ cũng không sợ. Nhưng còn các anh thì sao?”
Lời vừa dứt, tất cả đều im bặt.
Hàn Hướng Đông là người phụ trách Chiến Bộ. Nếu anh ta thực sự lấy lý do thanh trừng những người phản bội để đối phó với họ, vậy thì anh ta sẽ không quan tâm đến mấy cái quy tắc thương mại gì đâu.
Chiến Bộ phụ trách về những vấn đề xung đột bạo lực, không chỉ biết giết người mà còn giết rất thành thạo.
Cả đám người bất giác thấy cổ mình thắt lại, cảm giác lạnh lẽo dâng lên lồng ngực.
“Chỉ còn cách ứng chiến!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!