Tôn Hàn vốn định giải thích, nhưng lời đến bên miệng lại thay đổi, “Vâng, gần đây làm ăn không tốt lắm, cần một nguồn vốn lớn, áp lực cũng nặng nề. Tạm thời con không có tiền mua nhà!”
“Sao lại thế, con giàu như vậy mà…”, mẹ nuôi vô cùng lo lắng.
“Chuyện làm ăn mà mẹ, kiếm tiền được thì cũng mất tiền được, đâu có gì lạ. Mẹ yên tâm đi, con biết xoay xở, không phá sản được đâu. Cứ quyết như vậy trước nhé, hai người đến tỉnh lỵ rồi gọi con”.
Tôn Hàn nói đến đây thì cúp máy.
Anh cố ý nói thế để mẹ nuôi biết anh không phải là người lắm tiền đến mức tiêu không hết, để tránh trường hợp mẹ vì em trai mà đòi hỏi vô độ.
Lúc này, ở khu nhà Kim Diệp Viên của Mục Thành, Dương Dung cúp máy rồi nhìn Từ Tiểu Bân với vẻ mặt lo lắng, “Tiểu Bân à, anh con, anh con nói là hết tiền rồi, có khả năng sắp phá sản rồi ấy?”
Tuy Tôn Hàn nói rất nhẹ nhàng, nhưng chẳng hiểu sao Dương Dung có cảm giác như anh sắp phá sản vậy!
Từ Tiểu Bân sửng sốt, sắp phá sản ư? Đột ngột vậy?
Nhưng khi nghĩ lại, cậu ta bèn cất giọng mỉa mai, “Đáng đời! Ai bảo anh ta thà kinh doanh thua lỗ cũng không nỡ chia cho con một ít!”
“Đây là lúc phàn nàn à? Sao con không nhìn lại mình xem? Vốn dĩ với năm triệu mà anh con cho, cộng thêm cả triệu tiền bán ngọc bội của mẹ, cuộc sống về sau của con sẽ không cần lo lắn gì nữa. Nhưng con cứ kiên quyết đòi đầu tư vào đá thô gì đó, dùng hết tiền vào đó, còn nợ hơn một triệu, làm sao mà trả đây?!”
Dương Dung nhìn đứa con trai luôn khiến mình đau đầu. Lần này họ đi tỉnh lỵ đúng là để tham dự hôn lễ, nhưng quan hệ giữa nhà họ và nhà Dương Khai Phú không quá thân, họ không nhất thiết phải đi.
Nói cho cùng, việc bà ta muốn làm nhất là mượn lý do này để tìm gặp Tôn Hàn, nhờ anh giúp đỡ Từ Tiểu Bân.
Nhưng họ còn chưa đến tỉnh lỵ, Tôn Hàn đã nói anh chẳng đủ tiền mua nhà.
Ngay cả nhà còn không mua được, anh làm sao có tiền giúp Từ Tiểu Bân trả nợ chứ!
Nếu Từ Tiểu Bân không phải là con trai ruột thì Dương Dung đã tẩn cậu ta một trận rồi. Làm gì có miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống chứ, lại đi tin vào mấy cái đá thô chết tiệt ấy.
Giờ thì hay rồi. Vốn dĩ có mấy triệu trong tay, cưới vợ, mua nhà, thậm chí sinh con đều không thành vấn đề. Bây giờ thì lại phải kiếm một triệu mấy để trả nợ.
Ban đầu có mấy triệu, Dương Dung còn cảm thấy khoản tiền hơn một triệu cũng không nhiều lắm, Từ Tiểu Bân bảo đi vay để kiếm được nhiều hơn, bà ta cũng chẳng có phản ứng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!