Câu lạc bộ Bác Nạp là địa bàn của Lý Hắc Tử.
Muốn Thẩm Tri Thu đến đó thì chẳng khác nào dụ Tôn Hàn tới đó.
Đây là muốn mượn tên Thân An Hoa để mở một buổi tiệc Hồng Môn!
"Tôn Hàn, cậu đã giúp đỡ tôi rất nhiều, không có lý gì tôi lại lôi cậu vào chuyện này", Thẩm Tri Thu đột nhiên lên tiếng, định sẽ tự mình cáng đáng việc này.
Người có tên, cây có bóng.
Lý Hắc Tử cái tên này ở cả Tây Nam này có quyền lực vô đối, Thẩm Tri Thu sợ nếu Tôn Hàn đi cùng thì sẽ gặp nguy hiểm.
"Tôi đã nói rồi, mục tiêu của Lý Hắc Tử là tôi, cô chỉ là người không may bị liên lụy. Nếu Lý Hắc Tử đã muốn chơi như vậy thì tôi làm gì có lý do mà không tiếp ông ta. Đến lúc đó, tôi sẽ tới đón cô".
Tôn Hàn nở nụ cười tươi như gió xuân, sau đó đứng dậy tạm biệt những người ở đó.
Trong văn phòng, vẻ mặt Cung Hướng Độ vô cùng hoài nghi.
Sao nghe có vẻ như cậu chủ này không hề sợ Lý Hắc Tử?
Ông ta cảm thấy vô cùng hoang mang, rốt cuộc cậu chủ này có thân thế như thế nào?
"Bố, nói không chừng lần này Thân An Hoa thực sự bị lợi dụng, mục tiêu chính của Lý Hắc Tử là cậu chủ Tôn kia!", Cung Ngạo phỏng đoán.
Cung Hướng Độ liếc nhìn con trai hỏi: "Con có ý gì? Con biết thân phận của cậu chủ kia sao?"
"Người đó..."
Cung Ngạo nuốt nước bọt nói: "Là cậu chủ của Thiên Cửu Môn!"
"..."
Đoàng!
Cung Hướng Độ như thể bị sét đánh, đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.
Xem ra, lần này bất luận là Thẩm Tri Thu hay công ty Thắng Thiên đều gặp phải tai bay vạ gió, đang yên đang lành bị cuốn vào những cuộc đấu đá của Thiên Cửu Môn.
"Thiên Cửu Môn là gì?", Thẩm Tri Thu chưa từng nghe nói nên nghi hoặc hỏi lại.