Lục Hạo thực sự rất thích Lâm Đình Đình, nếu không đã chẳng đối xử với cô ta như vậy.
Nhưng nếu Lâm Đình Đình thật lòng thích Lục Hạo thì đã không đối xử với cậu thế này!
Rõ ràng biết Lục Hạo không có số tiền năm trăm nghìn tệ ấy, vậy mà vẫn như một con quỷ hút máu bắt cậu ta phải bỏ ra.
“Lục Hạo, cháu ăn nói kiểu gì đấy hả? Cháu không lấy con gái chú thì vẫn có người muốn lấy nhé! Chú nói cho cháu biết, cháu và Đình Đình mà đường ai nấy đi thì đấy là tổn thất của cháu!”
Nghe Lục Hạo nói vậy, Lâm Khai Hoài không hài lòng chút nào.
“Ông thông gia à, Lục Hạo nó chỉ nói vậy do giận quá thôi. Mong ông đừng trách, đừng trách nó nhé!”
Ông Lục vội vàng lên tiếng hòa giải rồi dùng mắt ra hiệu cho Lục Hạo đừng nói lung tung, còn ầm ĩ nữa thì vợ con sẽ bỏ đi mất đấy.
“Hừ, con gái tôi đã nói rõ rồi đấy.
Nếu nhà ông bỏ ra năm trăm nghìn tiền sính lễ cho con trai tôi kết hôn, vậy thì tôi sẽ đồng ý cho hai cháu đính hôn. Còn nếu không thì chuyện này bỏ đi vậy!”, Lâm Khai Hoài ngạo mạn hừ một cái, không hề cho đối phương thương lượng thêm nữa.
Lâm Đình Đình cũng nghiêm mặt lại, bày tỏ việc cùng ý kiến với bố mình.
“ông thông gia à, hay là thế này, chúng tôi cố gắng xoay được năm trăm nghìn tệ rồi thì cho hai cháu kết hôn luôn, được không?”
Ông Lục cắn răng đưa ra quyết định
này.
Đây là chung thân đại sự của con trai ông, dù điều kiện mà nhà gái đưa ra có khó khăn đến mấy thì ông cũng đành chấp nhận.
Có đập nồi bán sắt cũng phải kiếm đủ năm trăm nghìn cho con trai ông.
“Bố à!!”, Lục Hạo ấm ức vô cùng.
“Con đừng lên tiếng nữa!”, ông Lục quát con.
Lâm Khai Hoài đảo mắt một hồi thì từ chối ngay, “Có sính lễ cũng chỉ đính hôn trước thôi. Muốn kết hôn thì phải mua nhà mới được, nếu không thì tôi phải để con gái rượu của mình chịu khổ cùng con trai ông à!”
Những lời hăm dọa này khiến ông bà Lục đều cảm thấy tuyệt vọng khôn cùng.
Làm sao họ kiếm được tiền đây?!