Quán bar được dọn dẹp rất gọn gàng và sạch sẽ, chỉ là rượu trên kệ đều không còn.
Có thể dễ dàng nhận thấy quán bar này đã chuẩn bị đóng cửa.
Một người đàn ông trung niên ăn mặc lôi thôi ngồi ở bàn gần sân khấu nhất, bên cạnh là một chiếc nạng. Nhìn về phía nạng sẽ thấy chân phải của ông ấy đã bị gãy.
Đây chính là người mà hôm nay Tôn Hàn muốn tìm, Tề Thiên Tại.
“Xin hỏi các vị là?”
Tề Thiên Tại nhìn ra Tôn Hàn không phải là người bình thường. Người bình thường cũng sẽ không chọn thời điểm này để đến tìm ông ấy.
Chỉ là không biết đối phương là thần thánh phương nào.
“Một quán bar tuyệt như vậy mà lại bị phá bỏ, quả là đáng tiếc. Nhưng nghĩ kĩ lại, thành phố đang phát triển, việc dỡ bỏ nhà cũng là chuyện đương nhiên”.
“Quận Đông Thành là địa bàn của Tô Vấn Long, dự án này cũng do Tô Vấn Long phụ trách. Hẳn ông ta sẽ không quá khó khăn với ông,, nuốt cả chút tiền đền bù của ông. Ông ta cũng không hẳn là cần tám trăm triệu ấy”.
“Nhưng ông ta không cần thôi, thuộc hạ của ông ta thì chưa chắc”.
“Tề Thiên Tại, tôi đoán Lưu Phong hẳn đã dùng con gái ông để uy hiếp, chỉ đưa ông năm mươi triệu tiền phá dỡ. Vì an nguy của con gái, nên ông đành chấp nhận”.
Nói xong, Tôn Hàn đã đi đến trước mặt Tề Thiên Tại.
“Biết cũng nhiều lắm, có lẽ tôi đoán được cậu là ai rồi. Cậu… Tôn!”
“Cậu Tôn? Anh là Tôn Hàn!!”
Nghe đến xưng hô ‘cậu Tôn’, Tề Tư Tuệ cũng đoán được ngay.
“Lui xuống đi, con không được phép đứng đây nói chen vào!”
Đột nhiên, Tề Thiên Tại lớn tiếng mắng con gái mình.
“Bố à, bố hứa với con…”
“Lui xuống!!”
Tề Tư Tuệ bị quát lần hai, đành phải ấm ức lui đi.