Cứ như đám người đánh gã đều từ trên trời rơi xuống vậy.
Sau khi bình tĩnh lại, Thân An Hoa mới bắt đầu suy ngẫm về chuyện này. E rằng lai lịch của đám người đánh gã không hề đơn giản.
Gã bất giác cảm thấy hơi sợ.
Rốt cuộc Thẩm Tri Thu đang được ai che chở?
Chẳng lẽ có một người đàn ông quyền thế hơn cả gã, đang bảo vệ Thẩm Tri Thu ư?
Ở tỉnh lỵ tỉnh Tây, tuy Thân An Hoa biết bản thân mình rất lợi hại, nhưng chắc chắn vẫn còn rất nhiều nhân vật ghê gớm mà gã không thể động đến.
Cốc cốc!
Có tiếng gõ cửa phòng bệnh.
“Vào đi!!”, Thân An Hoa bực bội lên tiếng. Với tình trạng bây giờ, có lẽ gã gặp ai cũng thấy bực dọc mà thôi.
Thế nhưng khi đã nhìn thấy người bước vào là ai, sắc mặt gã bỗng nhiên thay đổi.
Tuy bộ dạng bây giờ của gã rất nhếch nhác, nhưng gã vẫn nặn ra một nụ cười niềm nở, “Ông, ông Lý, sao ông lại đến đây thế?”
Nói đoạn, gã định ngồi dậy để bày tỏ lòng tôn kính.
Lý Hắc Tử đến đây, Thân An Hoa có muốn không khách sáo cũng không được!
Tam Vương Tây Nam đấy, ngay cả bố gã còn phải cư xử đúng mực khi gặp ông ta, huống chi là gã!
“Đã bị thương đến nông nỗi này rồi, cứ nằm yên đấy dưỡng thương đi”.
Lý Hắc Tử rất khoan dung, giọng nói cũng ôn hoà như làn gió trong lành vậy, khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.
“Cảm ơn ông Lý!”
Thân An Hoa vừa nói tiếng cảm ơn vừa cảm thấy hơi khó hiểu. Đừng nói gã, dù có là bố gã cũng chẳng mấy khi được Lý Hắc Tử đối đãi như thế này.
Gã bị đánh đến mức nhập viện, một nhân vật có địa vị như Lý Hắc Tử sao lại hạ cố đến thăm kia chứ?
Tuy thắc mắc, nhưng gã không dám hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!