“Bực rồi à? Dù Văn Thước Tùng tôi không phải vương pháp ở Tề Bắc, nhưng cũng không đến nỗi nào đâu. Tôn Hàn, đừng rượu mời không uống, thích uống rượu phạt! Tôi biết anh có tiền nên ngạo mạn, nhưng tôi cũng nói cho anh hay, có tiền cũng chưa là gì đâu”.
Đột nhiên, Văn Thước Tùng vỗ tay, cửa phòng bao bị đẩy mở, bảy tám tên đô con lập tức ùa vào.
“Cậu chủ!”
Tên đi đầu lễ phép chào hỏi với Văn Thước Tùng rồi chờ lệnh.
“Đưa cô Liễu đến phòng khách sạn mà tôi đã đặt trước hộ cái”, Văn Thước Tùng căn dặn.
Đám lưu manh đó lập tức định ra tay ngay.
“Các người định làm gì? Cút, cút đi”, Liễu Y Y hoảng sợ.
Tôn Hàn nhanh chóng đứng dậy, đá tên đô con đứng đầu đập mạnh vào tường.
“Còn chờ gì nữa? Không lẽ chuyện gì cũng phải để tôi phải ra tay hay sao?”
Sau khi xử lý một tên, Tôn Hàn chợt nói với không khí.
Tất cả mọi người đều nghĩ Tôn Hàn đang lên cơn nên tự nói chuyện một mình.
Nhưng ngay sau đó, chỉ thấy một bóng đen chạy vào, xử lý đám đô con kia một cách nhanh, gọn, lẹ.
Các tiếng rắc rắc vang lên không ngớt, hình như là tiếng khớp xương bị bẻ gãy.
Từng tiếng kêu gào thảm thiết vang lên.
Thuộc hạ của Tôn Hàn không chỉ có một người.
Ngoài người đàn ông mặc âu phục màu đen chạy vào đầu tiên ra thì một phút sau, đã có thêm sáu người nữa, tất cả đều mặc âu phục màu đen, để đầu đinh, sắc mặt thì lạnh như người máy.
Họ chắp tay sau lưng, bày sẵn tư thế đứng sau Tôn Hàn.
“Dẫn họ đi, đừng làm phiền tôi nói chuyện với cậu Văn”.
“Vâng!”
Tất cả thuộc hạ của Văn Thước Tùng đều đã bị hạ gục.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, vợ chồng Tiết Kiến Quốc chưa chứng kiến cảnh này bao giờ nên đã sợ đến xanh mặt, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!