Sau thời gian dài chung sống, Đồng Đồng rất thích ngôi nhà ấm áp này, vì từ nhỏ cô bé đã không được nhận tình thương.
Nên đương nhiên cô bé đồng ý sống tại một ngôi nhà không được coi là đẹp này.
Bỗng dưng Đồng Đồng xụ mặt xuống, nước mắt trực trào nói: “Bố ơi, còn mẹ thì sao ạ?”
Cô bé lại nhớ mẹ rồi.
Đồng Đồng chỉ biết mẹ ruột của mình là Lâm Mỹ Quyên.
“Sau này, dì Y Y mới là mẹ của con, còn Lâm Mỹ Quyên không phải”, Tôn Hàn nghiêm túc nói.
“Tại sao ạ? Bố lừa con, là mẹ, là mẹ mà!”, Đồng Đồng nổi nóng với Tôn Hàn.
Nhưng Tôn Hàn không nuông chiều cô bé mà trầm giọng nói rõ từng chữ: “Không phải”.
Càng để lâu, nỗi đau sẽ càng kéo dài.
Từ khi hiểu chuyện đến nay, Đồng Đồng chỉ biết Lâm Mỹ Quyên là mẹ ruột của mình, dù cô ta có đối xử với cô bé tệ mấy đi nữa thì vẫn là vậy.
Điều này đã ăn sâu vào trong tiềm thức của Đồng Đồng, không thể dễ dàng thay đổi.
Nhưng không phải thì vẫn là không phải!’
“Hu hu hu! Bố nói dối, bố nói dối…”
Đồng Đồng khóc toáng lên, đã thế còn không ngừng nói “bố nói dối”.
Tôn Hàn vẫn mặc kệ.
“Có chuyện gì vậy? Đồng Đồng sao thế?”, Liễu Y Y nghe thấy tiếng Đồng Đồng khóc thì lập tức chạy từ trong bếp ra bế cô bé rồi dỗ dành.
“Bố nói mẹ không phải mẹ ruột của Đồng Đồng!”, Đồng Đồng nghẹn ngào nói.
Nếu không phải người thân quen của Đồng Đồng thì chắc không ai hiểu cô bé đang nói gì.
Nhưng Liễu Y Y biết nên cô nhìn sang Tôn Hàn với vẻ phức tạp.
Còn Tôn Hàn thì lạnh mặt, không nói một câu.
Liễu Y Y cũng đành chịu, mãi cô mới dỗ Đồng Đồng nín được, sau đó lập tức kéo Tôn Hàn sang một phòng khác.
Liễu Y Y nói: “Làm gì mà anh sốt sắng thế? Đồng Đồng mới sáu tuổi thôi, khả năng tiếp nhận còn kém, thong thả đã chứ!”
Tôn Hàn châm một điếu thuốc rồi đi đến cạnh cửa sổ hít một hơi: “Đến lúc cho con bé biết sự thật rồi, nói bây giờ hay sau này có gì khác nhau đâu?”
“Để Đồng Đồng càng thích em thì sau này khi biết sự thật rồi, con bé sẽ càng khó chấp nhận”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!