Thật ra dù Tôn Hàn không bắt trả nợ, thì Lâm Mỹ Quyên nghèo nàn của lúc này cũng chẳng thể trả nổi một đồng nào.
Lâm Mỹ Quyên lập tức sững người.
“Anh, anh muốn cả nhà tôi phải ngồi tù ư?”, ánh mắt Lâm Mỹ Quyên chứa đầy vẻ căm phẫn, cô ta gào lên: “Tôn Hàn, tại sao anh không thể rộng lượng mà tha cho chúng tôi lần này?”
“Tôi chẳng làm gì sai mà phải đi tù sáu năm, còn nhà các người thì tội nhiều không kể hết, tại sao lại không thể ngồi tù?”, Tôn Hàn hỏi ngược lại.
“Tôn Hàn, tôi xin anh, tôi không muốn ngồi tù, tôi xin anh được không? Anh hãy nể tình tôi, tôi đang mang thai”.
Phòng tuyến cuối cùng trong lòng Lâm Mỹ Quyên đã bị sụp đổ, cô ta khóc toáng lên.
Những người khác bắt đầu liếc ánh nhìn kinh ngạc sang rồi chỉ trỏ.
Tôn Hàn không để ý đến họ, chỉ bình thản nói: “Cô mang thai? Con của Đường Minh Phong à?”
“Ừm, được một tháng rồi. Tôi định xong chuyện của công ty sẽ báo để anh ấy mừng, kết quả là… anh cũng thấy rồi đấy, Đường Minh Phong đã ném tôi đi như cái giày rách rồi”.
“Nếu không vì mang thai con của Đường Minh Phong thì sao lúc đó tôi lại mềm lòng tin lời anh ta nói rồi ký vào thoả thuận chuyển nhượng cổ phần chứ!”, Lâm Mỹ Quyên ấm ức nói.
Tôn Hàn lập tức trầm mặc.
Bảo sao.
Với tính cách xảo trá của mình, không đời nào Lâm Mỹ Quyên chịu ký vào thoả thuận chuyển nhượng không ràng buộc cho Đường Minh Phong.
Hoá ra Lâm Mỹ Quyên đã mang thai con của anh ta nên mới chịu làm vậy.
Thật ra Lâm Mỹ Quyên đã định chung sống suốt đời với Đường Minh Phong rồi.
Nhưng tiếc rằng chỉ đổi lại được sự vứt bỏ.
Đột nhiên Tôn Hàn nghĩ nếu năm xưa Lâm Mỹ Quyên không mang thai giả, mà là thật thì sao.