Cô ta không thể ngờ rằng Tôn Hàn năm xưa bị mình ép đi tù lại có ngày hiển hách như thế này.
Nếu so với Tôn Hàn, Đường Minh Phong ngoài cái mác cậu Hai nhà họ Đường ra thì còn cái gì có thể đem ra so sánh được?
Có đủ xách dép cho Tôn Hàn không?
Trong lòng Lâm Mỹ Quyên ân hận tột cùng.
Hào quang mà Liễu Y Y có được hôm nay đáng lẽ đã thuộc về cô ta.
Thế nhưng, hôm nay Tôn Hàn lại đến tìm cô ta đòi nợ?
"Có phải em hơi lo lắng không?"
Tôn Hàn đột nhiên dừng bước, ánh mắt ấm áp nhìn sang Liễu Y Y đang rụt rè bên cạnh.
"Có, có một chút".
Liễu Y Y thực sự không ngờ Tôn Hàn lại chuẩn bị nhiều thứ như vậy, điều đó khiến cô bớt lo lắng cho anh phần nào.
Nhưng bản thân Liễu Y Y trước nay chưa từng trải qua chuyện như thế này.
Những nhân vật đi đằng sau cô đều là các ông lớn, những người thuộc tầng lớp mà cô không thể nào với tới, như vậy thì sao có thể không lo lắng được cơ chứ?
"Sau này khi em đứng trên bục cao nhiều rồi dần sẽ quen thôi".
Tôn Hàn nhếch miệng cười, từ anh tỏa ra vẻ ung dung và khí chất mà cô chưa từng thấy, như thể một vị quân vương đang đứng trên đỉnh cao nhìn xuống đám quần thần ở dưới.
"Đường Triêu Bính, ông tìm tôi sao?"
Tôn Hàn nói không lớn nhưng xung quanh đang yên lặng như tờ nên mọi người vẫn nghe rất rõ.
"Toàn giở những thủ đoạn bẩn thỉu sau lưng người khác, cậu đúng là thú vị thật đấy. Tôn Hàn, cậu đúng là đồ ti tiện!", Đường Triêu Bính mắt như sắp bắn ra tia lửa.
Tôn Hàn chẳng thèm quan tâm đến mấy lời này, anh cười híp mắt hỏi lại: "Ông thuê người đâm Liễu Y Y thì ra dáng gia chủ nhà họ Đường sao? Nếu luận về ti tiện vô liêm sỉ thì cũng như nhau thôi".
Liễu Y Y kinh ngạc, tai nạn xe của cô không phải sự cố ngoài ý muốn sao?
Những việc không quang minh chính đại như thế này, Đường Triêu Bính đương nhiên không bao giờ thừa nhận.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!