Nhưng hắn ta không hiểu, Ngô Bách Xuyên không phải kẻ lừa đảo, tốt xấu gì cũng là dân chơi ở Giang Châu, sao cậu ta lại nhằm vào hắn ta?
Giờ trông thấy Tôn Hàn thì Lâm Hạo mới vỡ lẽ.
Nếu không có quý nhân là Lý Anh công tử giúp đỡ thì Lâm Hạo chết là cái chắc rồi.
Bây giờ, hắn ta chỉ muốn băm vằm Tôn Hàn ra làm trăm mảnh.
Tôn Hàn chẳng thèm để ý đến Lâm Hạo, mà chỉ nhìn sang Lý Anh.
“Chuyện này là do tôi sắp xếp nên có gì anh cứ tìm tôi, số tiền một trăm triệu anh cần tôi cũng là người trả”.
Lý Anh là một người đàn ông vạm vỡ khoảng ba mươi tuổi, thoạt nhìn trông rất mạnh mẽ.
Gã xua tay ra hiệu cho mấy cô phục vụ ra ngoài rồi cười nói: “Xưng hô sao nhỉ?”
“Tôn Hàn”.
“Tôi cứ gọi cậu Tôn nhé! Tôi quen được người ta gọi là công tử rồi, chứ không thích gọi ai theo danh xưng ấy”.
“Hai bọn họ bắt tay nhau lừa Lâm Hạo năm mươi triệu, đúng ra theo quy tắc thì tôi phải bắt họ đền gấp ba, tương đương với một trăm năm mươi triệu! Nhưng tôi là một người khá biết điều nên chỉ cần một trăm triệu thôi, họ vậy thì Tôn Hàn cậu cũng thế”.
“Nếu cậu Tôn đã muốn ôm chuyện này vào người thì chỉ cần bỏ một trăm triệu ra đây là mọi chuyện kết thúc”.
Dù Lý Anh nói với giọng điệu vui vẻ, nhưng thái độ rất kiên quyết, không hề lo Tôn Hàn dám từ chối.
Nói cách khác thì chưa từng có ai dám từ chối yêu cầu mà Lý Anh đưa ra cả.
Cho nên gã chưa biết cảm giác bị từ chối là gì.
Chuyện gì cũng có tiền lệ.
Lâm Hạo đứng cười nhăn nhở một bên, vừa nghĩ tới chuyện Tôn Hàn phải móc hầu bao một trăm triệu ra, hắn ta đã thấy vui như mở cờ trong bụng.
Lý công tử đã nói với hắn ta rồi, sau khi đòi được số tiền này, ngoài năm mươi triệu bị lừa ban đầu ra, gã sẽ cho hắn ta thêm mười triệu nữa.
Nhiều phết chứ đùa!
Tôn Hàn ngồi đại xuống một chiếc ghế, sau đó nhàn nhã châm một điếu thuốc, sau khi hút một hơi rồi mới ngẩng lên nhìn Lý Anh với vẻ lười biếng.
“Nếu những lời này là do chú anh nói, chắc tôi còn phải cân nhắc, nhưng là Lý Anh anh thì… Anh chỉ là thế hệ con ông cháu cha thôi, hình như hơi bị ảo tưởng sức mạnh rồi đấy”.
“Định không trả tiền à? Từ Khang Niên, tôi biết ông, nhưng người bạn này của ông có tính cách kỳ cục quá, đã thế còn chẳng coi tôi ra gì!”, Lý Anh nhìn sang Từ Khang Niên với suy nghĩ ông ấy nên thức thời một chút.
“Lý công tử, chuyện Tôn công tử muốn làm tôi không dám can thiệp, cậu muốn làm gì với Tôn công tử thì làm, tôi cũng không can dự! Đương nhiên, cũng chưa đến lượt tôi làm việc ấy, thế nên cậu hỏi nhầm người rồi”, Từ Khang Niên bình tĩnh đáp lời, sau đó đá quả bóng trả lại cho Lý Anh.
Câu trả lời của ông ấy có ẩn ý sâu xa.
Lâm Hạo không nghe ra được, nhưng Lý Anh chắc chắn có thể hiểu.
Từ Khang Niên không thể quyết định việc gì thay cho Tôn Hàn được.
Được đấy!
Ở vùng Tây Nam này, có ai có bối cảnh mạnh hơn Lý Hắc Tử chứ?
Lý Anh không chút sợ sệt, lạnh giọng nói: “Tôi sẽ ra mặt thay cho Lâm Hạo, cậu Tôn nên biết điều, không muốn trả tiền cũng phải trả! Không thì cứ chờ đi”.
“Tôi chưa chào hỏi với lãnh đạo cấp cao ở tỉnh của các người nên cũng không biết các người thích chơi kiểu gì? Có muốn thử vài trò không?”
“Mỗi người đều có một cách riêng của mình, nếu cậu Tôn không muốn bỏ một trăm triệu ra để xoa dịu chuyện này thì tôi sẽ ra tay với hai người bên cạnh cậu trước, tôi sẽ dùng mối quan hệ của mình cho nhà họ phá sản, sau đó sẽ tìm cậu sau”, Lý Anh đầy nham hiểm nói.