Thế giới này thực sự có những người có thủ đoạn phi thường.
Cả đời Chư Vinh nhe nanh múa vuốt, cuối cùng cũng đá phải một tấm sắt, chẳng trách được ai.
Chỉ một câu nói thôi, đã khiến Chư Vinh phải cút khỏi Giang Châu.
Đây chính là quyền lực của Tôn Hàn!
Liễu Y Y nghĩ mình đã hiểu rất rõ về Tôn Hàn, nhưng lúc này vẫn không nén được vẻ kinh ngạc trước cách hành sự lạnh lùng của anh.
Cô cảm thấy rất lạ lẫm.
Cảm thấy Tôn Hàn bây giờ, không phải là Tôn Hàn bình thường vẫn luôn hiền hoà và hay liến thoắng với cô.
Mà giống như một bậc quân vương nhất ngôn cửu đỉnh đương thời vậy.
“Tuy Chư Vinh rất vô liêm sỉ, nhưng không đến mức bị anh ép buộc rời khỏi quê nhà mà?”
Liễu Y Y mềm lòng, khó tránh khỏi cảm giác xót thương khi nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Chư Vinh.
Tôn Hàn nhìn sang, ánh mắt hững hờ, “Kẻ đáng thương chắc chắn có điểm đáng ghét. Chư Vinh có thể bình yên đi đến ngày hôm nay, có lẽ không phải là kẻ tội ác tày trời. Nhưng tuyệt đối không phải là người tốt, chuyện xấu đã làm cũng không hề ít”.
“Bảo ông ta cút khỏi Giang Châu đã là khách sáo lắm rồi”.
“Thôi được”.
Liễu Y Y không nhiều lời nữa, dẫu sao Tôn Hàn cũng chỉ ra mặt giúp cô.
“Không có hứng ăn cơm nữa. Chúng ta đi ra với Đồng Đồng đi”, chuyện vừa được giải quyết, Liễu Y Y đã nghĩ ngay đến Đồng Đồng.
Biết Đồng Đồng là con gái ruột của mình, nên khi Đồng Đồng vừa rời khỏi tầm mắt mình, Liễu Y Y cũng cảm thấy hơi lo.
“Trên thương trường, chuyện gì cũng có thể gặp phải. Con đường sau này của em sẽ còn gặp rất nhiều kẻ như Chư Vinh. Em có biết nên đối phó thế nào khi gặp phải loại người này không?”, Tôn Hàn không đứng dậy mà đột nhiên cất tiếng hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!