Người mà cô ta luôn coi thường lại có một thân phận sáng giá thế này.
Dù cô ta và Trương Hằng luôn miệng chê bôi Thịnh Hạ chỉ là một công ty bất động sản quèn.
Nhưng đó là khi so với đài phát thanh của tỉnh - một nơi có tiếng tăm mà bọn họ làm việc thôi.
Chứ riêng họ thì chẳng là gì với công ty này cả.
Sự chênh lệch về thân phận khiến Lí Tình thấy ngẩn ngơ.
Tần Chính cũng im bặt vì khó tin.
Bấy giờ, họ mới phát hiện Tôn Hàn đang mặc một bộ vest sang trọng, đầu tóc gọn gàng lịch sự.
Gương mặt anh có vẻ lười nhác và lạnh lùng.
Đây rõ ràng là khí chất của một ông chủ doanh nghiệp.
Tôn Hàn mỉm cười, sau đó nói mấy câu trêu chọc vừa đủ xua tan sự kinh ngạc của Tần Chính.
“Thầy ơi, hôm đến nhà thầy ăn cơm em không nói cho thầy biết chuyện này vì muốn làm thầy bất ngờ, nhưng thầy đừng ngạc nhiên quá thế chứ ạ?”
Hàng loạt thân phận này của Tôn Hàn đủ rực rỡ rồi, mà đây đều là Từ Khang Niên làm cho anh.
Còn thân phận thật sự của Tôn Hàn thì không cần bàn luận thêm nữa.
Anh chỉ cần Tần Chính biết mình đang sống rất tốt là được rồi.
“Tôn Hàn, cậu…”
Lí Tình định nói gì đó, nhưng đã bị lời nói lạnh lùng của Tôn Hàn cắt ngang: “Xin lỗi, chúng ta không thân vậy đâu”.
Trước đó, anh không biết phía này đang tranh cãi chuyện gì, nhưng giờ xem ra Lí Tình và bạn của cô ta không có ý tốt đẹp gì với trường rồi.
Anh hoàn toàn thất vọng với hành động hôm nay của Lí Tình.
Trong đời mỗi học sinh đều có rất nhiều bạn học, nhưng không ít trong số đó dần dần sẽ xa cách nhau.
Lí Tình là một trong số đó.
“Hừ, tôi không cần biết cậu giữ chức vụ gì trong Thịnh Hạ, nhưng người lên sân khấu phát biểu hôm nay phải là đài phát thanh của tỉnh tôi”.
“Cậu nên biết thân biết phận đi, nếu công ty cậu đắc tội với đài phát thanh chúng tôi thì đảm bảo sẽ phá sản trong vòng một tháng”.
“Vớ vẩn!”
Chát.