"Yên tâm, việc nhà anh sẽ giải quyết ổn thỏa. Tạm thời em tắt máy đi, anh đã chuẩn bị điện thoại mới cho em, cứ ở lại khách sạn hai ngày đợi anh về nhà nói chuyện", Tôn Hàn nghĩ ngợi rồi nói.
Xử lý Hoàng Tài thì dễ nhưng xử lý việc nhà lại rắc rối hơn nhiều. Anh cũng không thể xử lý Dương Dung và Từ Tiểu Bân như cách anh xử lý Hoàng Tài được.
Nhưng dù có khó thế nào thì anh cũng phải giải quyết ổn thỏa.
"Vâng, em nghe lời anh".
Từ Hạ cũng bó tay trước vấn đề này.
Sau khi đưa Từ Hạ đến khách sạn, Tôn Hàn chuẩn bị cho cô một phòng tổng thống, bên trong quần áo mới và mọi thứ đều đã sẵn sàng.
Tôn Hàn nói chuyện với Từ Hạ thêm một lát rồi chẳng mấy chốc Từ Hạ đã lăn ra giường ngủ ngon lành.
Có lẽ đã rất nhiều ngày rồi cô không được ngủ ngon giấc.
Đều là do bị người nhà cưỡng ép!
Tôn Hàn khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi rời khỏi đó.
Lúc này Từ Khang Niên đang đứng ngoài cửa.
"Chúng ta đến phòng trà nói chuyện", Tôn Hàn bình thản nói.
"Vâng".
Hai người đi tới phòng trà, gọi hai ly trà.
Tôn Hàn mở điện thoại ra, tiếng thông báo vang lên dồn dập, đều là điện thoại của mẹ nuôi và em trai nuôi, mỗi người gọi tới mười cuộc mà anh không bắt máy.
Tôn Hàn cười với vẻ giễu cợt, vội vã đi tìm anh rồi sao?
Nhưng Tôn Hàn mà bọn họ muốn tìm là Tôn Hàn có tiền có quyền kia.
Chỉ một lát sau, Tôn Hàn lại chuyển điện thoại về chế độ máy bay, như vậy mới được yên tĩnh một lát.
"Ngày kia tôi định tham dự buổi tiệc từ thiện của trường tôi, sau đó chúng ta có thể xuất phát đi Giang Châu", Tôn Hàn châm một điếu thuốc, bình thản nói.
"Tất cả đều nghe theo cậu chủ sắp xếp", Từ Khang Niên đương nhiên không ý kiến gì.
Tôn Hàn khẽ cau mày nói tiếp: "Đúng rồi, lấy danh nghĩa của bất động sản Thịnh Hạ quyên góp cho trường Nhất Trung của Mục Thành mười triệu tệ. Ngoài ra, cứ đề tên tôi vào, tôi muốn làm đại biểu!"