Sau bữa tối ở nhà Tần Chính, mọi người ra về.
Khi xuống lầu, Ngô Tuyết Phong không cùng đường, nên chào mọi người rồi đi trước.
Lý Tình lái chiếc BMW-3 Series, hạ cửa sổ xuống rồi cười nói với Tôn Hàn đang đứng bên đường, “Cần tôi đưa cậu một đoạn không?”
Thật ra Tôn Hàn cũng không bận tâm chuyện này, vấn đề là còn anh và Trần Thanh Sương ở đây. Lý Tình nói muốn đưa anh về nhưng lại không nhắc đến Trần Thanh Sương, anh bèn xua tay từ chối, “Thôi, tôi ở gần đây, đi bộ vài bước là đến rồi”.
“Ha ha, chúng tôi sống ở phía Nam, Kim Diệp Viên của cậu ở phía Bắc mà cậu bảo gần à? Được rồi, thích đi bộ thì đi đi, tạm biệt!”
Lý Tình có vẻ không có ý đưa anh về thật, đưa tay tạm biệt với vẻ chế giễu rồi lái chiếc BMW của mình đi mất.
“Lái một chiếc xe cỏn con thôi thì hay lắm sao!” Trần Thanh Sương le lưỡi nhìn theo đèn đuôi xe, đoạn nhìn sang Tôn Hàn rồi nói, “Hay là chúng ta bắt taxi đi, cậu sống ở cách đây khá xa mà”.
Lúc này đã hơn chín giờ tối, từ đây đến toà nhà Kim Diệp Viên phải mất ít nhất một giờ đồng hồ.
“Mình sống ở khách sạn Bảy Ngày, ở ngay phía trước thôi, đi mười phút là đến rồi. Cậu chắc cũng ở gần đây nhỉ”, Tôn Hàn trả lời.
Trong ký ức của anh, hình như Trần Thanh Sương sống ở khá gần đây.
“Ra là vậy!”, Trần Thanh Sương chép miệng, rồi bỗng phì cười, “Tí nữa thì quên mất cậu là người có tiền. Người giàu ở khách sạn là chuyện quá bình thường! Thế thì tốt rồi, thật ra mình cũng muốn đi bộ một lát!”
Khách sạn Bảy Ngày, tên thì không đẹp lắm nhưng đây là một khách sạn cao cấp chính hiệu ở Mục Thành, phòng hạng thấp nhất cũng ba, bốn trăm một đêm. Nếu ở phòng tổng thống cao cấp nhất thì e là hơn cả nghìn.
Có lẽ Tôn Hàn ở phòng loại đó.
Một nghìn cho một đêm ngủ trọ, Trần Thanh Sương quả thật khó mà tưởng tượng.
Lý Tình còn nghĩ Tôn Hàn vẫn ở khu nhà xa xôi Kim Diệp Viên ấy, nào có ngờ bản thân cô ta còn không chi trả nổi những thứ mà Tôn Hàn có thể chi trả!
“À phải, Phương Minh Nguyệt đã liên lạc với cậu rồi đúng không?”
Hai người đi trên vỉa hè lấp lánh ánh đèn, Tôn Hàn thuận miệng hỏi.
Trần Thanh Sương gật đầu, “Ừ, gọi rồi. Nhưng mình không vội, năm sau đến Giang Châu báo cáo là được!”
“Thế sau này đến Giang Châu, có phải mình có thể rủ cậu đi chơi bất kỳ lúc nào không?”
Tôn Hàn lắc đầu cười, “E là không được”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!