"Nhưng điểm đặc biệt của nó là, nó chính là đồ cổ được lưu truyền lại từ thời Đại Thanh".
"Chủ nhân trước của nó là một phu nhân nhà quan, thân phận vô cùng cao quý, hơn nữa còn trường thọ trăm tuổi. Hơn nữa lưu truyền qua ba đời, những chủ nhân đều không gặp tai nạn hay bệnh tật gì, vô cùng may mắn, đây là vật đại cát!"
"Thế nên là giá cả..."
Quản lý Mai nói vậy khiến Tiết Lan Anh vô cùng hài lòng, thế nên liền cầm ngay chiếc vòng lên, yêu thích không nỡ buông tay: "Chúng tôi lấy cái này!"
Hoàng Tài nuốt một ngụm nước bọt, nếu là đồ cổ thì e là phải từ một triệu tệ trở lên.
Nhưng lúc này có hối hận cũng đã muộn rồi.
Ông ta cứ tưởng rằng đồ trong Kim Phu Nhân có đắt đến đâu thì dù sao Mục Thành cũng chỉ là một nơi bé nhỏ, đồ chỗ này không thể nào quá đắt được.
Thế nên ông ta mới bảo quản lý Mai đem vòng ngọc tốt nhất ra, kết quả là đồ cổ lại được đem ra.
Thật sự là...
Ông ta đang định hỏi giá cả thì đột nhiên Từ Hạ ở một bên nói rằng: "Tôi đã chọn xong rồi".
"Chọn xong rồi à, tôi xem nào!"
Tiết Lan Anh liền cầm chiếc vòng đi tới, Hoàng Tài và quản lý Mai cũng đi theo.
"Tôi lấy những món này!"
Từ Hạ giơ tay chỉ vào nhẫn, khuyên tai và dây chuyền.
"Mang đồ ra cho bà Hoàng đi!", quản lý Mai nói với nhân viên.
"Vâng!"
Khi ba món này được đưa lên tủ kính, Hoàng Tài liền hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Quản lý Mai tính toán giá trị rồi nói: "Nhẫn là 16 nghìn tệ, khuyên tai 8 nghìn tệ. Vòng cổ thì đắt hơn một chút, đó là sản phẩm được thiết kế đặc biệt của Phượng Dịch, làm từ bạch kim, trị giá 155 nghìn tệ!"
"Tôi sẽ giảm giá 20 phần trăm cho ông chủ Hoàng..."
Đối với thân phận của Hoàng Tài thì những thứ này thực sự không hề đắt, thậm chí có thể nói là vô cùng rẻ.
Thế nên quản lý Mai không nghĩ nhiều, nghĩ rằng họ chắc chắn sẽ lấy.
Nhưng Tiết Lan Anh lại vô cùng kích động.
Bà ta tạm chấp nhận được giá cả của hai món trước.
Nhưng vừa nghe vòng cổ trị giá 155 nghìn tệ thì bà ta liền bực mình.