"Có lẽ chú không thích anh lắm, không sao đâu. Khi nào về em cố khuyên chú, anh có thể sắp xếp phẫu thuật nhưng chú ấy cũng phải cần phối hợp mới được". Tôn Hàn có thể đoán được đại khái nhưng anh không để tâm lắm.
Cố Đình vô cùng cảm kích Tôn Hàn, cô ấy gật đầu thật mạnh: "Thực sự cảm ơn anh Hàn rất nhiều".
"Không có gì". Đang đi xuống, Tôn Hàn đột nhiên nói: "Phải rồi Cố Đình, em có biết vì sao anh lại từ chối để em nhậm chức Tổng giám đốc của công ty quảng cáo Long Thần không?"
"Việc này... Có lẽ là em không đủ năng lực".
Tôn Hàn lắc đầu: "Em rất cố gắng, cũng có năng lực. Ngay cả La Thông cũng từng khen em, thế nên anh không hoài nghi khả năng chuyên môn của em trong lĩnh vực quảng cáo".
"La Thông từng khen em sao?", Cố Đình không dám tin.
Tôn Hàn lại nói rất nghiêm túc: "Đúng vậy, vào lần ăn cơm trước. Nhưng...chính vì năng lực của em xuất chúng nên đừng ở mãi trong một Mục Thành bé nhỏ này, em nên có một sự phát triển tốt hơn!"
"Cố Đình, anh đã lên kế hoạch sau này cho em, bây giờ việc đầu tiên mà em phải làm là lo chuyện phẫu thuật cho chú Cố, còn những chuyện khác em không cần quan tâm. Đợi khi nào chú Cố có thể đi lại thì anh sẽ sắp xếp cho em tới công ty quảng cáo lớn của tỉnh làm việc, đó sẽ là công ty quảng cáo lớp gấp mười lần, thậm chí là gấp mấy chục lần so với công ty quảng cáo Long Thần!"
"Em chỉ cần thuê một căn nhà bên đó, chú Cố cũng có thể dọn tới cùng. Tin anh đi, ít nhất cũng phải đến một nơi như trên tỉnh thì mới có thể khiến em bộc lộ được tài hoa, thực hiện được ước mơ của mình".
Nghe thấy Tôn Hàn đã vẽ ra một tương lai tươi đẹp như vậy cho mình, Cố Đình không khỏi ngây ngốc.
Cô ấy thật sự có thể được như thế sao?
Đi ra khỏi Mục Thành bé nhỏ này, tới một thế giới rộng lớn hơn, sau đó phấn đấu vì tương lai của mình?
Suy nghĩ một hồi, Cố Đình mắt đẫm lệ nhìn Tôn Hàn, nghẹn ngào hỏi: "Anh Hàn, vì sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?"
Tôn Hàn lắc đầu bật cười, hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt hiện lên: "Vì sao em cứ hỏi mãi câu nãy vậy?"
"Em...". Giọng Cố Đình bé như muỗi kêu: "Em là em gái của anh".
Đưa Tôn Hàn xuống dưới sân, anh liền giơ tay ý bảo cô không cần tiễn nữa. Khi đến trước xe, anh đi vào lái xe đi.
Cố Đình nhìn chiếc xe Mercedes S-Class biến mất hồi lâu mới từ từ quay người đi lên.
"Tiểu Đình, sao con lại khóc? Có phải Tôn Hàn bắt nạt con không! Bố biết ngay tên nhóc đó không có ý tốt, Tiểu Đình, dù bố có chết cũng không chịu để cậu ta bỏ tiền phẫu thuật cho bố đâu!!"
Thấy hai mắt con gái đỏ bừng, Cố Hải Hà liền tức giận.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!