Điện thoại bị cúp.
Hai chị em Từ Kim Kiều và Từ Phúc Dương tràn đầy sự sợ hãi trên khuôn mặt. Ánh mắt họ nhìn Tôn Hàn toàn là sự khiếp sợ từ tận đáy lòng.
Người này có thể khiến bác cả Từ Định Phương của họ vô cùng kiêng dè.
Mà vừa nãy họ còn liên tục gào thét, huơ chân múa tay trước mặt người ta.
Họ đúng là những con hề không biết điều, không ngừng nhảy nhót trước mặt người ta.
Chết thật rồi!
"Cậu, cậu Tôn, chúng, chúng tôi... Chúng tôi không biết thân phận cao quý của cậu nên vừa nãy có điều không phải, mong cậu hãy tha thứ cho chúng tôi!". Từ Kim Kiều đứng lên, lắp bắp cầu xin.
"Phải phải, cậu Tôn à, người không biết thì không có tội, một nhân vật tầm cỡ như cậu chắc sẽ không tính toán với những kẻ thấp cổ bé họng như chúng tôi đâu đúng không?", vẻ mặt Từ Phúc Dương rất gian xảo.
Người khác nhìn thấy tình cảnh bây giờ của hai chị em này thì cảm thấy rất khôi hài, và cũng thấy hả giận.
Họ nghĩ đến sự hống hách ngang ngược trước đó của hai người họ, khi so sánh với bộ dáng sợ hãi và nịnh nọt như bây giờ thì vô cùng buồn cười.
Mọi người trong phòng họp đều nhìn hai chị em này bằng ánh mắt như đang nói: 'Các người cũng có ngày hôm nay!'
Tôn Hàn nở một nụ cười lạnh nhạt, anh thốt lên từng chữ: "Tôi giới thiệu cho mọi người biết cô gái bên cạnh tôi một lần nữa. Cô ấy tên là Cố Đình, là cô em gái lớn lên cùng tôi từ bé".
Bốp!
Nghe thấy câu này, Từ Kim Kiều liền tát một cái thật mạnh lên mặt Từ Phúc Dương. Chuyện này xảy ra chính là do Từ Phúc Dương không thể kiềm chế nổi thú tính của mình.
"Cậu Tôn, đều là do tên háo sắc Từ Phúc Dương đã mạo phạm cô Cố, nếu cậu muốn xử lý thì xử lý nó là được, không, không liên quan đến tôi!"
Chủ nhân nhà họ Từ, cũng chính là bác cả của bà ta đã nói rõ, phải khiến cậu Tôn hài lòng mới thoát được kiếp nạn này.
Nếu không thì rất có thể bà ta sẽ phải mất mạng.
Tình cảnh bây giờ có liên quan đến sự sống còn của bà ta.
Đã đến lúc này rồi, Từ Kim Kiều không còn quan tâm đến Từ Phúc Dương được nữa mà chỉ lo nghĩ cách cứu chính mình. Thế nên bà ta chẳng thèm màng đến tình chị em mà đã bán đứng Từ Phúc Dương ngay.
"Chị...Từ Kim Kiều, chị thì có gì hay ho chứ, chị chỉ là một thứ rác rưởi mà thôi, còn mặt dày mà nói tôi à! Chị...chị còn qua cầu rút ván nữa!!". Từ Phúc Dương cũng tức điên lên, không ngừng chửi bới Từ Kim Kiều.
"Được thôi, cái đồ khốn kiếp, nếu như không có người chị này thì cậu làm gì có ngày hôm nay, cậu..."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!