“Nếu là vậy thì còn được. Tôi thấy trình độ giáo viên của Nhất Trung là cao nhất, nhưng cơ sở vật chất còn chẳng bằng Nhị Trung và Tam Trung! Nên sửa chữa từ lâu rồi”.
Những người đi qua đường xôn xao bàn luận, mỗi người một ý.
Vào lúc này, trong phòng hiệu trường.
Vị hiệu trưởng họ La đã bốn mươi tuổi đang nhiệt tình tiếp đón một thanh niên đến từ tỉnh lỵ.
“Thì ra là là anh Trương của đài phát thanh tỉnh, đúng là tuổi trẻ tài cao”.
“Quá lời rồi, hiệu trưởng La mới là hình mẫu để hậu bối chúng tôi noi theo học hỏi!”
Thanh niên kia là Trương Hằng, người lập kế hoạch chương trình của đài phát thanh tỉnh Tây. Và chương trình phát thanh mà hắn đang lên kế hoạch chính là chương trình Lý Tình phụ trách.
Lần này đến đây, thật ra là vì Lý Tình nộp đơn xin cấp trên quyên góp cho Nhất Trung, Trương Hằng đã xung phong tham dự.
“Xin phép được đi thẳng vào vấn đề, lần này tôi đến đây vì buổi tiệc quyên góp của Nhất Trung. Góp một phần sức lực cho nơi giáo dục trẻ như trường học là trách nhiệm của người dân trong xã hội”.
“Về Lý Tình, việc nộp đơn xin quyên góp đã được duyệt. Đài phát thanh chúng tôi dự tính quyên góp năm trăm nghìn tiền mặt!”
Trương Hằng nói ra một con số khiến hiệu trưởng La và Tần Chính vừa mới đến đều mừng khôn xiết.
Buổi tiệc còn chưa bắt đầu mà đã có năm trăm nghìn tiền quyên góp rồi, đúng là một sự khởi đầu tốt mà!
Hơn nữa, nghe nói còn có một công ty bất động sản lớn chuẩn bị quyên góp nữa.
Bây giờ, rốt cuộc hai người cũng yên tâm rồi.
Xem ra buổi tiệc quyên góp sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Hiệu trưởng La và Tần Chính đều rất vui.
Lý Tình thì cảm thấy hãnh diện.
Mà Lý Tình hãnh diện thì trong lòng Trương Hằng cũng thoải mái hơn.
Hắn tình nguyện đi là vì muốn dỗ ngọt Lý Tình.
Trương Hằng tiếp tục cười nói, “Nhất Trung chỉ là một ngôi trường nhỏ bé, đài phát thanh chúng tôi vốn không định quyên tiền. Nói thật lòng, tôi cũng vì nể mặt Lý Tình nên mới xin cấp trên quyên góp năm trăm nghìn! Nếu không thì tôi cũng chẳng lên tiếng đâu”.
“Dù thế nào đi nữa thì chuyện này cũng đã được quyết định rồi. Tối nay, tôi sẽ thay mặt đài phát thanh, là người phát biểu áp chót, sau đó buổi tiệc quyên góp sẽ kết thúc một cách hoàn hảo”.
Soạt!
Trong lúc Trương Hằng đang tự tâng bốc mình, khuôn mặt của hiệu trưởng La bỗng cứng đờ.
Người phát biểu áp chót …
Đã được chọn từ trước rồi!
Lý Tình tiếp tục nhìn chòng chọc vào Tôn Hàn, không cảm thấy câu hỏi của mình có gì không thích hợp, “Nghe ông chủ của khách sạn Kim Dương nói rằng bức thư pháp của Ngô Nguy mà cậu tặng cho thầy là do La Thông sai người đi mua. Nên tôi hơi tò mò mà thôi!”
“Hơn nữa, mình là bạn học mà, hỏi một tí cũng có sao đâu? Chẳng lẽ có chuyện gì không thể nói à?”
Tôn Hàn im lặng trong giây lát, chợt cười bảo, “Tôi và La Thông có chút giao tình, nhưng bây giờ thì không còn nữa”.
“Vì sao vậy?”, Tần Chính vô thức hỏi.
Tôn Hàn trầm ngâm một lúc rồi tự bịa ra một câu chuyện, “Trước đây em từng làm việc trong lĩnh vực bất động sản ở Giang Châu, và quen được một số nhà phát triển bất động sản. Có lần ông ta đến Giang Châu làm việc, em đã giới thiệu một nhà phát triển bất động sản ở Giang Châu giúp ông ta”.
“Lần này em về đây, tổng giám đốc La vẫn quan tâm hỏi em có cần gì không. Đúng lúc thầy nghỉ hưu, em mới hỏi ông ta mua một thư pháp của Ngô Nguy”.
Đối với người bình thường, sự tồn tại của Thiên Cửu môn quá đỗi lớn mạnh và bí ẩn, đã vượt quá khả năng nhận thức của họ.
Về thân phận chủ nhân của Thiên Cửu môn, Tôn Hàn không thể cưỡng chế giải thích, cũng khó lòng giải thích rõ ràng.
Nên anh cứ bịa bừa một lý do nào đó thôi.
Mà thân phận của anh thì có liên can gì đến Lý Tình kia chứ?
Trần Thanh Sương và Ngô Tuyết Phong đều biết Tôn Hàn không hề đơn giản như vẻ ngoài. Nhưng Tôn Hàn không nói, bọn họ làm sao dám can dự!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!