“Ly hôn rồi?”
Triệu Thiên Giang sững ra mất mấy giây rồi lập tức xin lỗi, “Ngại quá, tôi không biết…”
Tôn Hàn cười cười, vẻ hững hờ, “Ly hôn cũng không phải là chuyện gì nghiêm trọng, có gì đâu mà xin lỗi”.
Thấy Tôn Hàn không để bụng, Triệu Thiên Giang cũng yên tâm hơn. Song anh ta cũng chỉ mấp máy môi, không nói gì nữa.
Có lẽ vì không biết nên nói tiếp về chủ đề gì.
Nhiều năm trôi qua đã khiến tình bạn vốn đã không quá sâu sắc của cả hai trở nên xa lạ.
Nhất là đàn ông ở tuổi cần chăm sóc cho gia đình, luôn thích giữ kín mọi chuyện trong lòng mình.
Thứ còn thể hiện bên ngoài chỉ còn vẻ hiền lành ít nói.
Nhìn dòng sông ở phía bên phải một lúc, Tôn Hàn bưng tách trà lên rồi nhấp một ngụm, sau đó đổi chủ đề, “À phải, cậu có định tham gia tiệc quyên góp của trường không?”
“Tôi đi làm gì. Cậu nhìn tôi bây giờ đi, vừa đần vừa nghèo, tự nuôi bản thân còn chưa xong, quyên góp cho trường kiểu gì chứ?”
Triệu Thiên Giang chìa hai tay ra rồi tự giễu cợt mình. Như sực nhớ đến gì đó, anh ta vừa nhìn Tôn Hàn vừa nói, “Nhưng còn cậu đấy, ba hoa quá làm gì? Chi phí sửa chữa trường cao lắm, cậu lấy đâu ra tiền để quyên góp đây?”
Có thể Tôn Hàn có gia cảnh tốt, nên anh ra tù rồi vẫn sống khá ổn.
Nhưng Triệu Thiên Giang không nghĩ đối phương có nhiều tiền.
Kinh phí tu sửa Nhất Trung cần ít nhất vài triệu tệ.
Là cần quyên được vài triệu, chứ không phải có vài triệu.
Cũng giống như các bạn học khác, Triệu Thiên Giang cho rằng tin nhắn mà Lý Tình đã gửi vào nhóm chat, chỉ là những lời khoác lác của Tôn Hàn khi anh uống quá chén.
“Ừm”.
Tôn Hàn chỉ khẽ ậm ừ, không nói gì nữa.
Triệu Thiên Giang bèn sinh nghi, nhìn bộ dạng của Tôn Hàn đâu có giống người khó xử khi bị vạch trần nhỉ?
Mà giống như, anh thực sự sẽ quyên mấy triệu tệ vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!