Còn người còn lại là đứa em trai đã khôn lớn cùng anh.
Nếu có thể thuyết phục họ, Tôn Hàn cũng không muốn tất cả đều không vui.
Hơn một triệu?
Sao Tôn Hàn lại biết chuyện đó?
Dương Dung ngỡ ngàng, cảm thấy lần quay về này Tôn Hàn như biến thành một người thần thông quảng đại, tin tức gì cũng nắm trong tay.
Bà ta chỉ mới bán miếng ngọc Tụ gì đó với giá một triệu hai trăm nghìn vào hôm trước, không dám nói chuyện này với người ngoài. Chỉ có bà ta và Từ Tiểu Bân biết chuyện này mà thôi.
Tôn Hàn biết tin này từ đâu kia chứ?
Dương Dung nghĩ mãi không thông, nhưng vẫn không thừa nhận, vẫn giả vờ ngơ ngác, “Một triệu gì, mẹ không biết, con cho mẹ à?”
“Được. Mẹ à, mẹ muốn bao nhiêu tiền, con cho mẹ hết. Mẹ tha cho em gái con đi!”
“Vậy mười triệu, con có không?”, Dương Dung cười giễu, đưa ra một con số trên trời, hoàn toàn không xem lời nói của Tôn Hàn ra gì.
Đừng nói là mười triệu, bà ta nghĩ Tôn Hàn còn chẳng lấy ra nổi mười nghìn.
Thế mà Tôn Hàn lại trả lời rất nghiêm túc, “Được, con sẽ đưa cho mẹ!”
“…”
Từ Tiểu Bân sững ra mất mấy giây khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tôn Hàn, sau đó đột nhiên bật cười, “Anh à, anh mất trí rồi à? Anh có mười triệu sao? Cũng không thử nhìn xem bộ dạng mình như thế nào!”
“Nếu anh có thì sao?”, Tôn Hàn lạnh lùng hỏi lại, “Mười triệu, có thể mua sự tự do của Tiểu Hạ không?”
“Tôn Hàn, mày cút ngay cho tao. Tao không có đứa con như mày. Đã bảo là tao không ép Từ Hạ kết hôn rồi. Tao thật sự không hiểu, chuyện Từ Hạ lấy Hoàng Tài thì động chạm gì đến mày. Việc gì mày phải khăng khăng nói mẹ con tao ép Từ Hạ kết hôn chứ!”
Dương Dung đột nhiên giận dữ rống lên. Bà ta hoàn toàn không tin chuyện Tôn Hàn có mười triệu, chỉ nghĩ Tôn Hàn hoặc là mất trí, hoặc là cố tình bẫy bà ta.
“Anh à, anh cũng biết mẹ bị suyễn mà. Anh phải ép mẹ tức nổ phổi mới vui à?”
Tôn Hàn im lặng. Tất nhiên anh biết mẹ nuôi bị hen suyễn. Bà ta đã mắc bệnh nhiều năm nay, nhưng không nghiêm trọng lắm.
Anh cũng từng nghĩ đến chuyện kê đơn thuốc cho mẹ nuôi điều dưỡng, nhưng với tính cách của Dương Dung, có lẽ bà ta vừa xoay lưng là vứt đi ngay.
Có thể nhìn ra, mẹ nuôi đã kiên quyết không thừa nhận rồi. Dù anh có truy hỏi tiếp thì kết quả vẫn vậy thôi.
Tôn Hàn thầm thở dài rồi đứng dậy, giọng nặng nề, “Mẹ à, rốt cuộc Tiểu Hạ có phải mẹ ép hay không, trong lòng mẹ rõ nhất. Con cũng biết chuyện mẹ bán miếng ngọc vốn thuộc về con với cái giá một triệu hai trăm nghìn rồi”.
“Có đôi lúc con thực sự hoài nghi, tiền bạc thật sự quan trọng đến thế sao?”
Dương Dung trợn trừng mắt, Tôn Hàn làm sao biết cả chuyện bà ta bán miếng ngọc với giá bao nhiêu chứ. Chẳng lẽ Tôn Hàn đã gặp ông chủ Đỗ của cửa hàng trang sức Minh Ngọc?
Nhưng ánh mắt của bà ta vẫn loé lên vẻ phủ nhận, “Ngọc gì chứ, đã bảo là ngọc của mày bị mất rồi, mày không hiểu à?!”
Tôn Hàn vừa lắc đầu vừa bật cười. Anh quá rõ sự ngoan cố của mẹ nuôi, dù anh có đưa miếng ngọc Tụ ấy ra trước mặt bà ta thì chắc chắn đối phương cũng không thừa nhận.
Anh cũng lười so đo.
“Mẹ tự lo liệu đi”.
Tôn Hàn để lại một câu nói rồi xoay người rời đi.
Ở trong phòng, Từ Tiểu Bân không giữ bình tĩnh được nữa, “Mẹ à, mẹ có cảm thấy hình như Tôn Hàn không còn giống ngày xưa hay không? Hơn nữa, tại sao anh ta biết cả chuyện mẹ bán miếng ngọc ấy với giá bao nhiêu chứ?”
Dương Dung làm sao biết được. Bà ta đau đầu quá rồi, không muốn suy nghĩ nữa, “Mặc kệ nó biết bằng cách nào, mẹ cứ không thừa nhận đấy, nó có muốn kiện mẹ cũng không kiện được!”
Lúc người nọ mang Tôn Hàn đến nhà họ nhờ nuôi dưỡng, Tôn Hàn chỉ là một đứa bé, dựa vào cái gì mà nói miếng ngọc đó của Tôn Hàn?
Về điểm này, Dương Dung hoàn toàn không sợ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!