Ở Mục Thành, không có chuyện gì mà Hoàng Tài không làm được!
Cô ấy biết rõ, nếu anh trai biết chuyện cô ấy không muốn gả cho Hoàng Tài, vậy thì cho dù liều mạng anh cũng sẽ không để cô ấy kết hôn!
Nghĩ vậy, Từ Hạ dù có tủi thân đến đâu cũng chỉ có thể nuốt vào lòng, không dám để lộ ra cho Tôn Hàn biết.
“Ừ, anh biết rồi. Em yên tâm, ngày em kết hôn, anh nhất định sẽ khiến em trở thành cô dâu xinh đẹp nhất Mục Thành!”
“Chỉ cần lúc đó anh có thể tới là em đã rất vui rồi”.
“Nhất định anh sẽ tới. Mau uống trà sữa đi, sắp nguội rồi”.
“Vâng”.
Sau khi trò chuyện một lúc, Tôn Hàn mới biết gần đây trường Từ Hạ đã bắt đầu chuẩn bị kiểm tra cuối kỳ. Mỗi giáo viên và học sinh đều rất bận rộn, cố gắng kiếm thành tích tốt để về ăn Tết, thế nên Từ Hạ rất bận.
Dù sắp kết hôn nhưng Từ Hạ không xin nghỉ, vẫn cần cù tận tụy làm tròn bổn phận của một cô giáo.
Hôm nay Từ Hạ dành thời gian trở về là vì mẹ nói với cô ấy rằng, Tôn Hàn đã quay về rồi.
Nhưng cô ấy chỉ có thể ở Mục Thành nửa ngày, buổi chiều đã phải về dưới thị trấn.
Hai anh em ăn cơm trưa xong chưa được bao lâu thì Từ Hạ đã tạm biệt Tôn Hàn để về.
Lần gặp mặt này của họ trôi đi rất vội vàng.
Từ Hạ đi rồi, Tôn Hàn liền trở nên rảnh rỗi không có việc gì làm, anh đi lượn trên các đường phố của Mục Thành.
“Này, sao lại nhớ ra mà gọi điện cho tôi vậy?”. Ngô Tuyết Phong nhận được cuộc gọi, giọng cậu ta khàn khàn, cảm giác hơi uể oải.
“Không có việc gì cả, muốn tìm một người uống rượu cùng, hỏi xem cậu có rảnh không. Hình như tâm trạng cậu không được tốt lắm, vậy thôi cũng được”, Tôn Hàn bình thản nói.
Sắp đến tối, Tôn Hàn đột nhiên muốn tìm người uống rượu cùng. Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ có lớp trưởng ngày xưa Ngô Tuyết Phong là phù hợp nhất.
Trong những người bạn năm xưa đã gặp lại, người khiến anh cảm thấy thân thiết chỉ có Ngô Tuyết Phong và Trần Thanh Sương.
Mà uống rượu thì đương nhiên chỉ có thể rủ đàn ông.
“Thời gian địa điểm!”
Vốn Tôn Hàn đã nhận ra tâm trạng Ngô Tuyết Phong không được tốt lắm, anh định không rủ nữa, ai ngờ Ngô Tuyết Phong lại quyết đoán như vậy.
“Cậu muốn đi nơi nào?”. Tôn Hàn sao cũng được, liền hỏi ý Ngô Tuyết Phong.
“Quán bar đi, quán bar Ngu sơn!”
Tôn Hàn đi vào trong quán bar Ngu Sơn.
Vì còn khá sớm nên trong quán bar rất ít người.
Nhưng quán bar trang trí khá đẹp, tuy không được coi là bắt mắt ở thành phố Giang Châu, nhưng nếu ở Mục Thành thì cũng được coi là quán bar hàng đầu.
“Chào anh, anh đi mấy người, trong phòng bao hay ngồi ngoài bàn?”, phục vụ của quán bar đi tới hỏi.
“Hai người, ngồi ngoài bàn đi, tận hưởng không khí hơn”.
“Mời đi bên này!”
Anh được phục vụ dẫn đến chỗ bàn số 16 sát tường. Tôn Hàn nhìn menu, loại bia rẻ nhất cũng ba mươi tệ một chai.
Giá này cũng không hề rẻ.
Với mức lương của những người ở tầng lớp dưới thì không chi trả nổi.
Ngô Tuyết Phong mà tiêu xài ở đây một đêm thì chắc cũng bay nửa tháng lương. Chỉ với điều này thôi, Tôn Hàn đã đoán chắc chắn Ngô Tuyết Phong có chuyện gì đó, định tới đây để điên cuồng một đêm cho sảng khoái.
“Thưa anh, nếu anh có thể đặt cả một két bia thì sẽ rẻ hơn một chút. Nếu anh không uống hết số rượu này thì có thể gửi ở quán bar chúng tôi”.
Phục vụ thấy Tôn Hàn chần chừ một lúc lâu, tưởng anh chê đắt nên lập tức giới thiệu.
Tôn Hàn mỉm cười, nói: “Mang hết những loại rượu vang và bia đắt nhất của quán các anh ra đây, đợi bạn tôi đến thì sẽ chọn uống loại nào”.
Ánh mắt phục vụ sáng bừng, anh ta đã nhìn nhầm rồi, người này rõ ràng là một khách sộp!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!