“Cậu chủ, chúng ta có cần nghe ngóng gia tộc cổ xưa đó không?”. Lúc này, La Thông liền hỏi.
Tôn Hàn bừng tỉnh từ trong dòng suy nghĩ, anh nói: “Tạm thời không cần”.
“Ngoài ra, đưa cho ông chủ Đỗ một triệu tệ làm thù lao”.
“Vâng”.
Sai khi La Thông và Đỗ Đào đi, Tôn Hàn quay về phòng khách sạn. Một mình anh ngồi trước cửa sổ sát đất, miếng ngọc bội treo trên ngón tay anh. Anh để nó trước mặt mà ngẩn người, không biết đang nghĩ gì.
Reng reng!
Không biết đã qua bao lâu, điện thoại để bên cạnh reo lên.
Tôn Hàn cất miếng ngọc đi. Có miếng ngọc này, khi anh muốn tìm hiểu về thân phận của mình cũng không đến mức khó khăn như mò kim đáy bể.
Trên màn hình điện thoại hiển thị một số máy lạ.
Tôn Hàn nghe máy, sau đó nghi hoặc hỏi: “Alo, ai đó?”
“Anh, là, là anh sao?”
Trong điện thoại vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng mà run rẩy, không dám chắc chắn.
Tôn Hàn sững ra: “Tiểu Hạ?!”
Dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng anh vẫn nhớ như in giọng nói này, đó chính là em gái Từ Hạ của anh!
“Anh, là anh thật, là anh thật, anh ra tù rồi sao?!”. Sau khi xác định đúng là Tôn Hàn, giọng Từ Hạ trong điện thoại liền trở nên nghẹn ngào, mừng quá mà bật khóc.
“Không phải là anh thì có thể là ai? Em ở đâu, sao anh về nhà lại không gặp anh?”, Tôn Hàn rất vui mừng và kích động.
Trong một gia đình đem đến cho anh toàn sự lạnh lẽo, em gái Từ Hạ là người duy nhất khiến anh thấy ấm áp.
“Em đang dạy học ở một trường cấp ba dưới huyện, hôm nay mới trở về, em ở…”
“Đợi anh, anh qua đó ngay!”
Sau khi biết em gái đã quay về Mục Thành, Tôn Hàn chỉ muốn mọc thêm một đôi cánh bay qua đó ngay lập tức.
Nửa tiếng sau.
Tôn Hàn tới một quán cà phê, anh được nhìn thấy cô em gái đã mấy năm không gặp như đúng ước nguyện. Anh giơ tay ra xoa đầu Từ Hạ, vui mừng nói: “Em cao lên rồi, xinh đẹp hơn rồi! Anh suýt nữa không nhận ra em đấy!”
Hôm nay Từ Hạ mặc một chiếc áo lông ngỗng màu vàng, khuôn mặt cô ấy trắng trẻo xinh xắn. Vì hôm nay lạnh nên hai gò má cô ấy đỏ hồng, xinh đẹp ngoan ngoãn.
Em gái của anh đúng là duyên dáng yêu kiều!
“Anh chẳng thay đổi chút nào, vẫn đẹp trai như ngày xưa!”
“Còn em đúng là vẫn dẻo miệng như ngày xưa!”
Tôn Hàn bật cười, tâm trạng vô cùng vui vẻ: “Phải rồi, vừa nãy nghe em nói giờ em làm cô giáo rồi?”
“Vâng, nhưng chỉ là giáo viên ở một trường cấp ba nhỏ thôi!”
“Đều là người bồi dưỡng những mầm non tương lai của Tổ quốc thôi, đâu có phân biệt gì chứ! Phải rồi, nói ra thì năm nay em cũng hai mươi tư rồi, có bạn trai chưa?”
A!
Khuôn mặt Từ Hạ cứng đờ một lúc, bàn tay đang cầm cốc trà sữa không khỏi nắm chặt. Tôn Hàn đang chờ đợi thì nghe thấy Từ Hạ nói: “Em sắp kết hôn rồi”.
Tôn Hàn: “…..”
Em gái sắp kết hôn rồi sao?
Tin tức này quá đột nhiên, thế nên nhất thời Tên Hàn không phản ứng kịp.
Tốt quá Người đó tên là gì, làm nghề gì, nhận phẩm thế nào?
Tên Hàn hội một loạt, cứ như chỉ muốn đào cả mười tám đời tổ tông nhà người ta ra
“Người đó… Anh à, em kết hôn ngày hai mươi tám tháng chạp, cũng chỉ còn năm ngày nữa, đến lúc đó anh đến là biết”. Từ Hạ vốn định nói về người chồng tương lai, nhưng lời vừa đến bên miệng thì lại nuốt về.