Ở Mục Thành cũng không có thương hiệu lớn như vậy để nuôi dưỡng nhân viên.
Tôn Hàn trầm ngâm giây lát, đoạn nói, “Về lĩnh vực thời trang may mặc, thì mình có một người bạn đang là nhân viên cấp cao ở công ty quốc tế Phong Hoả đấy. Nếu cậu có hứng thú, mình có thể nhờ bạn mình sắp xếp cho cậu một công việc chính thức ở quốc tế Phong Hoả!”
Đều thuộc ngành may mặc cả, nếu Trần Thanh Sương thực sự muốn đến đó làm thì cũng không gặp quá nhiều khó khăn.
Chỉ cần chăm chỉ tôi rèn, tuy không chắc chắn sẽ đạt được thành tựu lớn lao, nhưng mức lương năm vài trăm nghìn tệ là một mục tiêu không quá khó.
Đối với Trần Thanh Sương, đây là một cơ hội đổi vận, còn với Tôn Hàn chỉ là một vấn đề cần anh lên tiếng nhờ cậy một chút thôi.
“Công ty quốc tế Phong Hoả, là thương hiệu quốc tế cao cấp ấy hả?”, Trần Thanh Sương kêu lên thất thanh, thực sự không dám tin.
Cô ấy chưa từng dám mơ mộng đến một công ty ở đẳng cấp cao như thế. Nhưng hiện giờ, cơ hội vào làm việc ở đó đang bày ra ngay trước mặt cô ấy.
Trần Thanh Sương không dao động sao? Làm sao mà không dao động được!
“Liệu có… phiền lắm không?”
“Chỉ là một cuộc điện thoại thôi mà. Hay bây giờ mình gọi luôn cho cậu nhé?”
“Không cần, không cần đâu! Hay là, để mình suy nghĩ một chút!”, Trần Thanh Sương liến thoắng nói
Tôn Hàn khẽ cười. Anh biết Trần Thanh Sương còn dè dặt vì vẫn chưa kịp thích ứng, nhưng cô ấy chắc chắn sẽ đồng ý thôi.
Nếu như đổi vị trí, Tôn Hàn cũng sẽ không khách sáo.
“Được. Vậy mình liên lạc với bên đó trước, sau đó sẽ có người liên hệ với cậu. Quyết định thế nào thì cậu tự cân nhắc nhé”.
Có Tôn Hàn lên tiếng, Trần Thanh Sương chắc chắn sẽ vào được công ty ấy.
“Cảm, cảm ơn cậu!”
Trần Thanh Sương nửa vui mừng, nửa e dè.
Vốn dĩ chuyện Tôn Hàn giàu có cũng chẳng liên quan gì đến Trần Thanh Sương, cô ấy vẫn giữ thái độ rất bình thản khi đối mặt với Tôn Hàn.
Nhưng được người ta giúp đỡ rồi, với tình cảnh bây giờ của Trần Thanh Sương, cô ấy bỗng cảm thấy mình ở địa vị thấp hơn Tôn Hàn một bậc khi đối diện với anh.
Vấn đề là cô ấy không thể từ chối cơ hội tốt từ trên trời rơi xuống như thế!
Dù Trần Thanh Sương có tính cách phóng khoáng thế nào thì cũng chỉ là một người bình thường khi sống trên cõi đời này mà thôi.
“Dựa theo cách nói của người làm kinh doanh, có quan hệ mà không lợi dụng thì mới là kẻ ngốc. Cậu không cần lo nghĩ nhiều quá. Có một số ông chủ cao quý sang trọng, lúc cầu cạnh người khác còn mặt dày hơn cậu tưởng tượng rất nhiều”.
“Mà cậu cũng không hề cầu xin mình mà, là mình muốn cậu vào đó làm việc. Cậu nghĩ ngợi nhiều làm gì!”
Nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Trần Thanh Sương, Tôn Hàn bèn lên tiếng giải thích.
Những câu này cũng hữu dụng lắm. Trần Thanh Sương gật đầu lia lịa, sắc mặt cũng bình thường trở lại.
Đi dạo thêm một lúc nữa, Tôn Hàn bắt taxi đưa Trần Thanh Sương về nhà trước, rồi quay lại nhà hàng!
Nhìn theo đèn đuôi chiếc xe taxi đã rời đi, Trần Thanh Sương bỗng có cảm giác như đang nằm mơ.
Lần này, Tôn Hàn đã trở lại với vinh quang rực rỡ!
Khiến người ta cảm thấy không chân thực, nửa tỉnh nửa say.