Sau đó, Lâm Mỹ Quyên nói cô ta đã mang thai, Tôn Hàn không nghĩ ngợi gì mà cầu hôn cô ta.
Ngày tháng tốt đẹp không được dài lâu, mới kết hôn chưa được ba tháng thì em rể gặp chuyện.
Lúc đó, anh mới nhìn rõ diện mạo của Lâm Mỹ Quyên. Trong lòng cô ta, anh chí là một người ngoài.
Vì đứa con trong bụng Lâm Mỹ Quyên, Tôn Hàn đồng ý nhận tội thay, gánh tất cả mọi tội lỗi.
Sau khi ra tù, anh vốn có thế hưởng thụ cuộc sống có hai bố con, nhưng Lâm Mỹ Quyên lại đối xử với anh như vậy, yêu người khác không nói, còn mặt dày chiếm sản nghiệp của anh.
Đến giờ phút này, Tôn Hàn đã hoàn toàn mất hết hi vọng với Lâm Mỹ Quyên.
Có lẽ Đồng Đồng cũng nên quên người mẹ này đi.
Tôn Hàn nhắm mắt lại, chậm rãi thốt ra mấy chữ: ‘Tôi không đồng ý”.
Tôi không đồng ý.
Chỉ vỏn vẹn bốn chữ nhưng lại khiến sắc mặt của Lâm Mỹ Quyên trớ nên méo mó, dữ tợn.
“Tôn Hàn, anh không chịu buông tha cho tôi phải không? Chuyện tình cảm khỏng thế miễn cưỡng, cho dù anh không muốn ly hôn thì cuộc hôn nhân của chúng ta cũng đã tan vỡ rồi!”
“Chuyện này anh chắc chắn phải buông tay!”
Tôn Hàn lắc đầu: “Tôi nói cho cô biết, giấy thỏa thuận ly hôn mà cô soạn ra, lúc nào tôi cũng có thế kí tên”.
“Nhưng năm mươi triệu tiền bán Đồng Đồng mà Thẩm Kỳ Bân đòi cô, tôi sẽ không quan tâm! Cô cũng nên bồi thường tất cả những gì mà cô nợ tôi trong mấy năm qua đi!”
Tôn Hàn đứng dậy, lúc đi đến cửa nhà hàng thì dừng bước, không quay đầu lại: “Lâm Mỹ Quyên, tôi quên nói cho cô biết, ngày mai, tiệc sinh nhật của Đồng Đồng cũng tố chức ở khách sạn Thiên Tế!”
Sau đó, Tôn Hàn không nán lại nữa, dứt khoát rời đi.
Đến giờ phút này, quan hệ giữa bọn họ cũng xem như đã cât đứt hoàn toàn.
“Phù phù…’
Lâm Mỹ Quyên tức giận thở hồng hộc, cô ta không ngờ Tôn Hàn lại tuyệt tình như vậy.
Cỏ ta nhìn ra được, chỉ cần Tôn Hàn nói một câu trước mặt ông hai Thấm thì ông hai Thẩm sẽ không đòi số tiền năm mươi triệu tệ đó nữa.
Nhưng chỉ một câu nói đó, Tôn Hàn cũng không muốn nói.
Dựa vào đâu mà người đàn ông này lại tuyệt tình với cô ta như vậy?
Lại còn nhờ vào ông hai Thấm mà tố chức sinh nhật cho Đồng Đồng ở khách sạn Thiên Tế, đây rõ ràng là cố ý làm loạn lề đính hôn của cô ta!
Lâm Mỹ Quyên giận dữ tột cùng, điên cuồng gào thét: ‘Tôn Hàn, anh rẳp tâm không muốn tôi sống tốt! Nếu đã như vậy, anh cũng đừng hòng được yên ổn!”
Sau khi bình tĩnh lại, Lâm Mỹ Quyên gọi cho Lâm Hạo.
“Chị, thế nào rồi?”
“Không thương lượng được”.
Lâm Hạo lập tức hoảng hốt nói qua điện thoại: “Chị, Tôn Hàn đã báo cảnh sát chuyện vu oan ở bên ngoài nhà trẻ. Nếu Vương Bình bị bắt, sơ sẩy là có thế khai ra chúng ta đấy! Một khi bị định tội vu oan hãm hại thì sẽ phải ngồi tù!”
Vương Bình chính là người phụ nữ đẳy đà ở bên ngoài nhà trẻ.
Lâm Mỹ Quyên mặt mày dữ tợn, giọng nói lạnh lùng đầy căm phẳn: “Ngày mai là kì hạn cuối cùng ông hai Thấm đề ra cho chị và Minh Phong, nếu không gom đủ năm mươi triệu tệ cho ông hai Thấm, chúng ta sẽ mất hết!”
“Ngồi tù thì có gì phải sợ, mất hết mới đáng
sợ!”