Cộc cộc!
Bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Vào đi!”
Người vừa bước vào là một thanh niên tóc ngắn, sau lưng còn có Lâm Hạo.
“Anh Ngô, đây là anh em tốt của em, tên là Lâm Hạo!”
Người thanh niên tóc ngắn tên là Trương Hải, gã là một tên lâu la bất tài vô dụng ở Giang Châu. Nhà có chút tiền nên gã ăn chơi phung phí, cũng có chút tiếng tăm ở đất này.
Nhờ đó mà Trương Hải cũng có chút quen biết.
“Mau gọi anh Ngô đi!”
“Chào anh Ngô!”, Lâm Hạo vội vã khúm núm.
Ngô Bách Xuyên khoát tay, ý bảo cô gái đang massage đi ra ngoài. Sau đó, cậu ta còn tiện tay vỗ mông cô gái kia rồi mới hài lòng ngồi dậy, tự châm một điếu thuốc rồi xòe ra hai điếu thuốc nữa.
“Lâm Hạo, cậu biết tôi sao?”
“Đương nhiên là biết, anh là ông chủ của sòng bài Hồng Thành. Sao tôi có thể không biết tiếng tăm của anh được cơ chứ?”, Lâm Hạo bợ đỡ.
Sòng bạc Hồng Thành là sòng bạc lớn nhất Giang Châu.
Ngay đến cả sản nghiệp của ông Sáu Chu cũng không to bằng.
Cũng chính bởi lẽ đó mà Ngô Bách Xuyên này rất có tiếng trong giới thượng lưu của thành phố này.
Được Trương Hải đưa tới gặp Ngô Bách Xuyên, Lâm Hạo trong lòng vô cùng kích động.
Những nhân vật như vậy trước giờ hắn ta chỉ được nghe tới mà thôi.
Ngô Bách Xuyên cười, ra oai nói: “Được, nếu đã biết tôi rồi thì cũng là anh em một nhà. Anh đây không thích chơi ở nhà mình nên tối nay cho các cậu chọn địa điểm vui chơi, anh Ngô đây bao hết!”
“Sao có thể như vậy được, lần đầu gặp mặt nên để tôi mời anh mới phải đạo chứ!”, Lâm Hạo nịnh bợ.
“Ôi trời, cậu không hiểu anh Ngô rồi! Anh ấy mà đã mở lời thì không cho phép ai tranh với mình!”, Trương Hải mặt lộ vẻ không vui trách móc.
Lâm Hạo nghe vậy thì cười ngượng ngùng đáp: “Vậy thì tôi lại phải phiền anh lãng phí rồi!”
“Đều là anh em một nhà, cả đời đều là anh em, nói gì mà lãng phí với không lãng phí kia chứ. Nào nhanh lên, chúng ta đi thôi. Còn nhiều cuộc vui đang chờ!”, Ngô Bách Xuyên đứng dậy chuẩn bị thay quần áo.
Lúc này, Trương Hải sà tới trước mặt Ngô Bách Xuyên, đưa ra một tờ ngân phiếu nói: “Anh Ngô, đây là ba mươi triệu, coi như là tiền em góp vốn đầu tư, cảm ơn anh giúp em phát tài!”
Ngô Bách Xuyên liếc nhìn tờ ngân phiếu, nhận lấy rồi đáp: “Cậu yên tâm, nhiều nhất là một tháng, anh sẽ khiến số tiền này của cậu tăng gấp đôi!”
Góp vốn gì vậy?
Mà có thể khiến cho tài sản nhân đôi chỉ trong một tháng?
Lâm Hạo nổi máu tò mò, mắt sáng rực lên hỏi: “Trương Hải, đầu tư gì vậy?”
Trương Hải như thể không muốn nói, trả lời qua loa: “Không có gì, không có gì!”
“Đều là người của mình, có gì mà không nói được. Lâm Hạo, cậu nghe nói đến Bitcoin bao giờ chưa?”, Ngô Bách Xuyên hỏi.
“Tôi có nghe qua, hình như là một loại tiền ào. Anh Ngô, thứ đé có thể kiếm được tiền sao?”, Lâm Hạo có vẻ không hiểu lắm và hỏi lại. Anh Ngô kia vui vvẻ đáp: “Cái thứ này không những kiếm được tiền mà còn kiếm được một đồng tiền là đằng khác! Cậu có biết giá trị của số Bitcoin được giao dịch mỗi ngày là bao nhiêu không? Hơn ba mưới tỳ… đô la Mỹ!” “Tôi không nói điêu đâu, là số liệu lên mạng cũng tra cứu được. Như vậy cậu thừ nói xem có kiếm được tiên không?”
Khối lượng giao dịch trung bình hàng ngày là ba mươi tỷ đô thì sẽ kiếm được bao nhiêu tiền?
Lâm Hạo lập tức bị doạ cho sợ hết hồn.
“Anh Ngô, nhiều tiền thế cơ ạ?”
“Tôi lừa cậu làm gì, thôi đi uống rượu đi!”, Ngô Bách Xuyên thoải mái đổi chủ đề câu chuyện, không nói về Bitcoin nữa.
Nhưng tâm trạng của Lâm Hạo vẫn treo ngược cành cây.
Trong vòng một tháng, giá trị của Bitcoin có thể tăng cấp đôi.
Dù đi uống rượu với Ngô Bách Xuyên, nhưng trong đầu hắn ta chỉ nghĩ đến đồng tiền ảo này thôi.
Nó thu hút hắn ta hệt như có ma lực.
Ba người họ đi vào một phòng bao ở một quán bar rồi gọi thêm mấy cô phục vụ.
Ngô Bách Xuyên chi rất hào phóng, chỉ uống loại rượu đắt nhất trong quán, xì gà cũng là loại mấy nghìn một điếu, bọn họ lấy một hộp mười điếu hệt như không biết tiếc tiền là gì.