Lâm Hữu trợn ngược mắt lên: “Tôn Hàn, cậu cố tình gài bẫy hại tôi!”
“Lâm Hữu, mấy trò cá cược này có mấy khi là thật? Con ma bài bạc mấy chục năm như ông sao lại không hiểu được điều này chứ? Tiền của mấy chỗ như Mạch Thượng Thủy Hương, ông thực sự nghĩ mình có thể thắng được sao?”
“Ngược lại, tối nay tôi đã cho ông cơ hội. Lúc ông thắng hơn chín mươi triệu tôi đã định để ông đi. Chỉ cần lúc đó ông dừng lại thì tôi sẽ để ông mang tiền về, cũng sẽ không gây phiền phức cho ông!”
“Có điều ông quá tham lam, không biết trân trọng cơ hội duy nhất mà tôi cho ông”.
“Món nợ một trăm triệu ông định trả kiểu gì?”
Nói rồi, Tôn Hàn cầm đồng tiền đặt cược ném vào mặt Lâm Hữu.
Đau!
Tôn Hàn không hề nói đùa, anh đã cố tình để cho Lâm Hữu thắng tới hơn chín mươi triệu. Chỉ cần ông ta chịu dừng lại thì anh cũng chẳng làm khó thêm.
Ít nhất thì anh cũng sẽ không giở mánh để Lâm Hữu nợ món nợ khổng lồ như vậy!
Đạo lý này là do Thiên vương của Tây Nam – Tương Tiểu Phàm dạy anh.
Bất kể trong trường hợp nào, dù cho đối phương có thâm thù đại hận với mình đi chăng nữa thì cũng sẽ chừa lại cho họ một con đường sống. Làm vậy không trái đạo trời, cũng để tâm mình yên ổn hơn một chút.
Nhưng nếu đối phương đã không biết trân trọng cơ hội này thì không thể trách ai được nữa.
“Trả? Các người lừa tôi mà còn muốn lấy tiền của tôi sao!”, biết mình bị gài, Lâm Hữu không muốn trả tiền.
“Giấy trắng mực đen ông đã ký rồi, đừng hòng mà lấp liếm! Lâm Hữu, lẽ nào ông muốn thử xem Mạch Thượng Thủy Hương này có những thủ đoạn tàn độc nào?”, anh Lạc lạnh lùng nói.
Từ khi Mạch Thượng Thủy Hương mở cửa làm ăn đến nay chưa từng có tiền lệ không đòi được nợ.
Hoặc là có, nhưng những người không chịu trả nợ thì giờ đã “xanh cỏ” rồi.
Lâm Hữu biết rõ điều này nên càng cảm thấy uất ức. Vậy tại sao Tôn Hàn lại tạo được quan hệ, khiến Mạch Thượng Thủy Hương giúp mình?
“Anh Lạc, tôi không có ý đó!”, trước nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong giang hồ như anh Lạc, Lâm Hữu cũng không dám làm lớn chuyện.
“Tôi không quan tâm ông có ý gì, nếu trong vòng nửa tháng tôi không nhận được tiền thì để tôi tiễn ông một đoạn!”
“Tôi…”, Lâm Hữu hoảng hốt.
“Cút!”
Lâm Hữu đành lếch thếch rời khỏi đó.
Lúc này Tôn Hàn đang ngồi trên ghế, tay nghịch mấy chồng tiền cá cược, không biết lúc này anh đang nghĩ gì.
“Thưa anh, anh có hài lòng với cách làm việc của em không?”
Anh Lạc mà Lâm Hữu sợ hãi không dám chọc giận nay lại cung kính trước Tôn Hàn.
Tôn Hàn ngẩng đầu lên, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Khi nào giải quyết xong chuyện của Lâm Hữu thì đóng cửa Mạch Thượng Thủy Hương này đi”.
Anh Lạc kinh ngạc đáp: “Em đã làm sai việc gì xin anh cứ trách phạt!”
Gã tưởng rằng mình đã làm sai điều gì khiến Tôn Hàn không vừa lòng.
Tôn Hàn bật cười lắc đầu đáp: “Lúc ông Phó còn nắm quyền, Thiên Cửu Môn không có những cơ sở kinh doanh mại dâm – cờ bạc – thuốc phiện thì giờ có tôi ở đây cũng không được phép có những thứ đó! Không chỉ có Mạch Thượng Thủy Hương đóng cửa mà tất cả các cơ sở kinh doanh những thứ đó của Thiên Cửu Môn cũng đều phải đóng cửa!”
“Những cơ sở kinh doanh này tạo ra những nguồn lợi khổng lồ, nhưng Thiên Cửu Môn có được ngày hôm nay hoàn toàn không phải là nhờ những thứ đó!”
“Đã hiểu chưa?”
Anh Lạc đã hiểu ý Tôn Hàn, bất chợt rùng mình một cái rồi run rẩy đáp: “Em hiểu rồi!”
Mặc dù anh Lạc chỉ là một dân anh chị có chút tiếng tăm, nhưng đích thực là người của Thiên Cửu Môn, ông chủ của gã ta cũng vậy.
Năm đó khi ông Phó còn nắm quyền đã cấm mở sòng bạc, những thứ như ổ thuốc phiện, mại dâm thì đương nhiên càng cấm tiệt.
Nhưng từ khi ông Phó vào tù, việc quản chế Thiên Cửu Môn cũng dần bị buông lỏng. Những cơ sở kinh doanh trước đây không có cũng dần dần xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!