Nhưng cuối cùng ông ta vẫn bỏ thẻ bạc năm triệu tệ vào.
Dáng vẻ lưỡng lự này khiến Lâm Hữu tự tin hơn một chút, ông ta liền biết là bài của ông đầu trọc này không lớn nên chẳng còn kiêng dè gì cả: “Năm triệu tệ thôi mà, tôi theo!”
“Tôn Hàn, đừng trách tôi không nhắc cậu, cậu đừng có hòng thắng bài của tôi!”
Lâm Hữu vẫn không xem bài, coi như là để lại một niềm tin cho mình.
Thực ra khả năng là chuỗi đồng chất không lớn, nhưng trước khi chưa xác định đó là một chuỗi thường thì ông ta vẫn coi như đó là một chuỗi đồng chất.
Đây cũng là một loại tâm lý của những tên cờ bạc, cảm thấy mình đang may, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Lâm Hữu nói vậy chủ là để khích tướng để Tôn Hàn hạ bài, nào ngờ Tôn Hàn lại xem bài thật.
Ông ta liền gào ầm ĩ trong lòng, biết thế thì đã giả vờ do dự rồi.
“Cảm ơn đã nhắc nhở, bài của tôi nhỏ quá, tôi không đặt tiền nữa!”
Đến lượt ông đầu trọc.
“Năm triệu tệ, tôi mở bài, 9, 5, 2 bích cùng chất!”
Ông đầu trọc trực tiếp mở bài của mình.
Lúc này trong hố để tiền đặt cược ít nhất phải có khoảng ba mươi triệu tệ.
Lâm Hữu liền sững ra như trời trồng.
Mẹ nó chứ, khó khăn lắm mới có một chuỗi, không ngờ lại đụng phải đồng chất.
Hơn nữa vừa nãy ông đầu trọc còn lưỡng lự ra vẻ bài của mình nhỏ lắm.
Ông ta không dám cược bài của mình là chuỗi đồng chất, ông ta đã ném vào chín triệu tệ, số tiền này khả năng cao là mất trắng.
Lâm Hữu chỉ có thể lấy bài của mình ra dè dặt liếc nhìn, trong đầu ông ta vẫn hiện lên lời của thấy bói.
Ông ta chắc chắn có chuỗi đồng chất, chuỗi đồng chất!
Lá bài thứ hai, 6 cơ!
Điều này làm Lâm Hữu thở phào một hơi, bây giờ có 50 phần trăm là chuỗi đồng chất.
Lá bài thứ ba.
Lâm Hữu sắp tắt thở đến nơi.
Sự sống và cái chết chỉ nằm giữa một ranh giới.
Nếu như là con 7 rô thì ông ta sẽ thua mất chín triệu tệ!
Mà nếu là con 7 cơ, cộng thêm tiền lãi thì ông ta sẽ kiếm được hơn bốn mươi triệu tệ!
Ông ta cả đời này chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy!
“7 cơ!”
“7 cơ!!”
Lâm Hữu vừa thầm kêu gào vừa lật bài ra, lúc ông ta sắp không thở nổi thì vừa nhìn thấy bài, ông ta liền ném bài lên bàn, sau đó gào ầm lên: “Là 7 cơ, tôi có chuỗi 5, 6,7 cơ cùng chất!”
Chỉ riêng ván này đã gỡ lại gần hết số tiền ông ta đã thua trong gần một tháng qua!
“Mẹ nó, ván đầu tiên đã có chuỗi đồng chất, mấy lá bài chết tiệt này!”, ông đầu trọc căm phẫn ném bài của mình đi.
“Ha ha ha, vận may cả đấy, vận may cả đấy!”, Lâm Hữu vô cùng đắc ý.
“Cũng khá may mắn đấy!”. Anh Lạc khen một câu, sau đó thu bài lại, bỏ vào trong máy xào bài, lại bắt đầu một lượt chơi mới.
Trong những sòng bạc lớn thế này, để tránh cho kẻ gian lợi dụng cơ hội trục lợi, một bộ bài không được đồng thời chia hai ván.
Sau khi thu tiền lãi, Lâm Hữu liền trở nên giàu có.
Ván thứ hai cũng bắt đầu…
Ván thứ hai bắt đầu.
Vì vị trí ngồi của Tôn Hàn trước Lâm Hữu, mà Lâm Hữu đã thắng ván đầu nên Tôn Hàn vẫn chơi đầu tiên.
“Một triệu tệ!”
Tôn Hàn coi tiền như rác, vừa bắt đầu đã đặt một triệu tệ!
Nếu cứ chơi như thế này thì mỗi ván đều có thể ù bài.
Lâm Hữu, ông ta cùng đặt vào vô cùng hào phóng,