Trong lòng Lâm Hữu nghĩ anh Lạc làm vậy là lột da mình rồi, nhưng nhớ tới lời thầy bói nói, nếu để lỡ mất tối này thì có trời mới biết khi nào ông ta mới có cơ hội trở mình tiếp.
Vì thế ông ta không chút do dự mà đồng ý ngay: “Được, gấp ba thì gấp ba!”
Anh Lạc cười nói: “Tối nay, tôi sẽ cho ông chơi. Lục Nhi, Trương Thuận, mở cửa cho Lâm Hữu vào, lát nữa ghi sổ thêm cho ông ta năm mươi triệu”.
Nghe vậy, hai tên bảo vệ mới mở cửa ra.
Loáng cái lại vay thêm năm mươi triệu, nếu tối nay còn thua tiếp thì Lâm Hữu sẽ không còn đường lui nữa.
Lâm Hữu lập tức thấy căng thẳng, thậm chí có ý định từ bó, nhưng nghĩ mình đã thua năm mươi triệu rồi thì còn sá gì nữa, thế nên cắm đầu đi vào phòng luôn.
Bên trong đã có hai người đàn ông trung niên đang ngồi chơi bài, trước mặt họ là số tiền cược mấy chục triệu.
“Chào, chào mọi người!”, Lâm Hữu thận trọng chào hỏi.
Nhưng không ai thèm để ý đến ông ta.
Chẳng mấy chốc, Tôn Hàn đã đến.
Anh Lạc nhanh chóng ra đón tiếp; “Anh Tôn!”
“Dẫn tôi vào!”
“Vâng, mở cửa!”
Thấy Tôn Hàn bước vào, Lâm Hữu trợn tròn mắt: “Tôn Hàn, sao cậu lại đến đây?”
Trong phòng đã có năm người.
“Đến chơi bài chứ sao nữa? Lẽ nào chỉ có ông mới được chơi, còn tôi thì không à? Toàn bạn bè với nhau cả, mọi người không cần câu nệ, bắt đầu thôi!”
Lâm Hữu đắc ý rồi châm chọc nói như thể cờ bạc là một việc rất đàng hoàng: “Tôn Hàn, cậu có biết chúng tôi chơi lớn thế nào không? Đù tiền chơi không đấy?”
Tôn Hàn đã ngồi xuống một chiếc ghế trống, sau đó gõ ngón tay xuống bàn, đáp: “Thua một, hai trăm triệu với tôi không thành vấn đề, còn ông thì sao?”
“Ha ha, cả cái đất Giang Châu này đều biết công ti bất động sản của con gái tôi sắp đi vào hoạt động rồi, cậu nghĩ tôi có thiếu vài đồng bạc lẻ ấy không?”
Lâm Hữu thấy Tôn Hàn rất chướng mắt, nhưng cũng biết hình như bây giờ anh đã có tiền, ông ta không muốn thua về mặt khí thế nên hùng hồn nói.
“Phong Quyên sắp ra thị trường rồi, nhưng chủ đầu tư là nhà họ Đường, người nhận đầu tư là Đường Minh Phong, vậy ông nghĩ con gái mình có bao nhiêu cổ phần trong công ti?”
Ngay khi Phong Quyên nhận được đầu tư, số cổ phần của Lâm Mỹ Quyên trong công ti đã giảm thấp tới mức thảm thương.
Nhưng vì quan hệ giữa mình và Đường Minh Phong nên Lâm Mỹ Quyên không để ý đến vấn đề này, hơn nữa chính miệng Đường Minh Phong đã hứa với cô ta chờ công ti đi vào quỹ đạo, anh ra sẽ cho cô ta hai mười phần trăm cổ phần.
Nếu cho cô ta nhiều hơn thì chủ đầu tư là nhà họ Đường sẽ không đồng ý.
Trong lúc gấp gáp, Lâm Mỹ Quyên đã lựa chọn tin lời của Đường Minh Phong.
Hiện giờ, chín mươi sáu phần trăm cổ phần của công ti đều thuộc về anh ta.
Lâm Hữu không hề biết chuyện này.
Lâm Hữu đã nghe ra vấn đề, nhưng không xác thực được nên bực dọc phản bác: “Đừng nghĩ cách chia rẽ gia đình người ta, con gái tôi sắp là cháu dâu của ông cụ Đường ở Thượng Hải rồi, chút tiền này chẳng làm khó bất động sản Phong Quyên được đâu. Còn cậu không biết lừa đâu được ít tiền, không sợ bị người khác vạch trần rồi lại tống vào tù à?”
Tôn Hàn lấy nhiều tiền thế này ở đâu ra thì Lâm Hữu không biết, nên chỉ suy đoán là anh lừa bịp người ta, sau đó dùng đó làm cái cớ để đưa thái độ của cả hai về thế cân bằng.
“Anh Tôn, chip chơi đây ạ!”
Lúc này, anh Lạc đẩy cửa vào rồi đích thân đưa cả thùng chip cho Tôn Hàn.
Một trăm triệu.
Lâm Hữu nhìn hoa cả mắt, sau đó có vẻ khó tin khi anh Lạc đưa cho Tôn Hàn cả trăm triệu, đã thế còn rất lễ phép.Ông ta thoáng có một dự cảm không lành. ” Bắt đầu thôi, hôm nay chơi đơn giản thôi, chơi poker, đặt từ một trăm nghìn tới năm triệu một ván! Lúc này đích thân anh Lạc chia bài, gã ta lấy một bộ bài mới ra rồi bắt đầu xào bài.