Cô ngước mắt lên nhìn chằm chằm Tôn Hàn: “Tôi còn nhớ đến anh nữa!”
“Không biết bắt đầu từ khi nào mà hình bóng của anh đã in đậm vào trong lòng tôi. Hình ảnh anh ngang ngược, dáng vẻ khi anh bảo vệ tôi, dáng vẻ khi anh ở bên Đồng Đồng…”
“Tôn Hàn, anh nói xem, liệu đây có phải là thích không?”
Liễu Y Y không biết vì sao mình lại đột nhiên nói như vậy, có lẽ là vì đột nhiên cô cảm thấy cuộc sống không thể lường trước được điều gì, không ai biết được ngày mai mình có đột nhiên ngừng thở hay không.
Cô muốn nói những điều này ra.
Tôn Hàn quá bất ngờ bởi câu nói của cô.
“Y Y, anh…”
“Anh tài giỏi như vậy, có lẽ sẽ không thích một cô bé Lọ Lem như tôi. Tất cả những điều anh làm đều chỉ là bồi thường thôi đúng không?”. Liễu Y Y đột nhiên tự giễu, rồi cô lại hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Tôn Hàn, mẹ tôi đã nói với tôi rồi. Bà ấy nói sẽ bảo anh cưới tôi, tôi… không đồng ý!”
Câu nói này đã khiến Liễu Y Y mất hết sức lực.
Nhưng cô vẫn nói tiếp: “Tôn Hàn, anh đã trả sạch những gì anh nợ tôi rôil Kể từ bây giờ anh không còn nợ tôi điều gì nữa, anh cũng không cần bảo vệ tôi ting li từng tý nữa!”
“Còn nữa, tôi muốn cảm ôn anh, cảm ôn anh đã chăm sóc tôi quãng thời gian vừừa qua.
“Tôi mệt rối, tôi muốn nghi ngơi. Anh đưa tôi lên phòng bệnh đi.
Liễu Y Y nghiêng mặt đi, không muốn Tôn Hàn nhìn thấy cô đang khóc.
Sắc mặt Tôn Hàn rất phức tạp và bối rối.
Anh muốn nói với Liễu Y Y, anh thích cô.
Nhưng giống như Liễu Y Y đã nói, anh là một người thích giấu kín tâm sự trong lòng.
Anh không muốn Liễu Y Y biết cuộc chiến một mất một còn giữa anh và Giang Lệ vào năm sau.
“Được!”
Cổ họng Tôn Hàn khẽ nhúc nhích, cuối cùng anh chỉ thốt lên một câu như vậy.
Đèn đường đã lên khắp các phố phường.
Thành phố bỗng trở nên thật ồn ào náo nhiệt.
Tôn Hàn đi vào quán bar Mộ Thượng đầy ắp người. Dưới ánh đèn rực rỡ sắc màu, những chàng trai cô gái điên cuồng lắc lư nhảy múa, tận hưởng trọn vẹn niềm vui của buổi tối này.
Chu Lão Lục phát hiện ra Tôn Hàn, liền vội đi ra đón: “Cậu chủ!”
“Thiệu Tuấn đâu?”