Đường Triêu Bính quấn khăn tắm màu trắng nằm trên giường, khoan khoái tận hưởng sự xoa bóp của cô nàng phục vụ.
“Lão gia, cậu hai đã đến rồi ạ!”
“Cho nó vào!”
“Vâng ạ!”
Cạch.
Cửa phòng mở ra. Đường Minh Phong cẩn trọng bước vào, đi đến trước mặt Đường Triêu Bính và cung kính chào, “Thưa ông nội!”
Đường Triêu Bính vẫn đang nhắm mắt, không liếc nhìn đứa cháu trai này lấy một cái, thái độ vô cùng lạnh nhạt.
“Có biết mình đã làm sai chuyện gì hay không?”
Trong lòng Đường Minh Phong lập tức dấy lên nỗi sợ hãi. Vừa mới gặp nhau, ông nội đã hỏi tội anh ta rồi.
Đây là điềm xấu!
“Thưa ông nội, cháu không biết mình đã làm sai chuyện gì ạ”.
Đường Triêu Bính khinh khỉnh hỏi, “Không biết? Vậy cháu có biết chú ba và em họ Đường Mân của cháu đã đi đâu hay không?
“Không phải họ đã về, về Ma Đô hay sao ạ?”, Đường Minh Phong ngập ngừng nói.
Khi chú ba Đường Quân Ngạo và Đường Mân đột ngột mất liên lạc, anh ta đã cảm thấy rất quái lạ, sao họ lại biến mất một cách khó hiểu như thế.
Ông nội cố ý hỏi anh ta, chẳng lẽ vì họ đã xảy ra bất trắc gì ư?
“Vào tù rồi, nhà giam phía Nam, là nhà giam số một của phía Nam! Hai chân của Đường Mân bị đánh gãy, đều do Tôn Hàn gây ra!”
“Sao lại thế được?! Chú ba là nhân vật quyền lực đến vậy, sao có thể vào tù được ạ?!”, Đường Minh Phong cảm thấy vô cùng khó tin.
Đường Triêu Bính đột nhiên mở mắt ra, xoay người lại rồi phất tay ra hiệu cô nàng kia rời đi, sau đó lạnh lùng nhìn Đường Minh Phong, “Quân Ngạo là người xuất sắc nhất trong thế hệ con cháu thứ hai của nhà họ Đường, bởi vì cháu nên mới đến Giang Châu, cuối cùng lại bị tống vào nhà giam phía Nam!”
“Nhà giam phía Nam không nằm trong phạm vi thế lực của nhà họ Đường, hoàn toàn không cứu ra được. Phải mất ít nhất vài năm nữa, chú ba của cháu mới có thể trở lại”.
“Ở cái thế giới mà Trường Giang sóng sau xô sóng trước này, khoảng thời gian vài năm có thể giết chết chú ba của cháu đấy!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!