Ánh mắt Tôn Hàn tràn ngập châm chọc và khinh miệt, có cả tức giận và uất ức: “Xem ra cô vẫn không thay đổi, cô nghĩ rằng rôi biết được thân phận của Đồng Đồng thì sẽ không điều tra cô nữa sao?”
“Cô không hề có con với tôi. Năm đó cái thai mà cô nói chẳng qua chỉ là cái cớ để kết hôn với tôi thôi. Thế mà năm đó tôi còn vui mừng nghĩ rằng tôi được làm bố rồi!”
“Sau đó cô còn lợi dụng đứa bé không có thật này để ép tôi nhận tội thay em cô!”
“Lâm Mỹ Quyên, cô lừa tôi khiến tôi thật thảm hại!”
Đến cuối cùng, Tôn Hàn gào lên.
Tôn Hàn không dám nghĩ, năm đó anh phải ngây thơ cỡ nào mới bị người phụ nữ trước mặt này lừa đến triệt để như vậy!
Tôn Hàn không nhiều lời, cũng không quan tâm đến Lâm Mỹ Quyên nữa mà rời đi.
Thực ra Tôn Hàn đã biết rõ, lần này Lâm Mỹ Quyên muốn gặp anh chính là vì muốn kiếm món hời từ chỗ anh.
Nhưng không may là điều kiện mà Lâm Mỹ Quyên tin rằng có thể dùng để uy hiếp Tôn Hàn đã hoàn toàn mất tác dụng.
Thế nên lần gặp mặt này cô ta vô cùng thảm hại.
Ba giờ chiều, Tôn Hàn không biết nên đi đâu nên tới thẳng nhà trẻ Lam Thiên, sau đó trốn ở bức tường phía sau lớp học Đồng Đồng, lặng lẽ ngắm nhìn Đồng Đồng đang học vẽ qua khung cửa sổ.
Anh nở nụ cười thòa mãn, lầm bầm một mình: “Đúng là giống thật, sao ngày trước mình lại không nghĩ đến nhi?” Anh chợt nhận ra khuôn mặt của Liễu Y Y và Đồng Đồng có rất nhiều nét tương tự. Chi nhìn lướt qua thì không thấy gì, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện đôi mắt cười cong cong đó, Đồng Đồng và Liễu Y Y như đúc ra từ một khuôn.
“Anh Tôn hôm nay không bận hay sao mà lại đến nhà trẻ sớm thế này?”, Hồ Văn bất chợt bước tới.
Tôn Hàn quay người lại mỉm cười: “Ừ, hôm nay không có việc gì nên tới sớm một chút”.
“Ồ? Vậy anh Tôn có hài lòng với nhà trẻ chúng tôi không?
Tôn Hàn gật đầu: “Rất hài lòng”.
Nhà trẻ Lam Thiên tuy không phải nhà trẻ quý tộc nhưng trang thiết bị và môi trường học tập đều khá tốt.
“Anh Tôn hài lòng là tốt rồi. Phải rồi, vẫn chưa kịp cảm ơn anh Tôn về chuyện ngày hôm đó!”
“Cậu bé tên Tạ Tiểu Vũ kia thế nào rồi?”, Tôn Hàn hỏi.
“Cậu bé đã chuyển trường rồi”.
Dù sao cũng là học sinh lớp mình mà lại chuyển trường vì việc đó, khi nhắc đến vẻ mặt Hồ Văn vẫn có chút khó chịu.
“Phải rồi anh Tôn, hiếm khi có hôm anh rảnh, hôm nay tan học tôi mời anh và Đồng Đồng ăn cơm được không? Cứ coi như là lời cảm ơn của tôi với anh Tôn về chuyện lần trước!”, đột nhiên Hồ Văn nói.
Việc này…
Tôn Hàn suy nghĩ một lúc: “Mời tôi ăn cơm thì được, nhưng Đồng Đồng sẽ không đi!”
Hồ Văn không hiểu: “Tại sao vậy?”
“Thực ra tôi định nói với cô giáo một số chuyện, Đồng Đồng không nên biết những chuyện này”.
“Ồ, vậy Đồng Đồng thì thế nào?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!