Do dự hồi lâu, Liều Y Y mới cất giọng đầy kiên định: “Được, tôi có một cô con gái, khi con bé mới đầy tháng đã bị đám buôn người bắt cóc mất. Chí cần anh có cách giúp tôi tìm được con gái về, tôi sẽ tha thứ cho anh!”
Chuyện của con gái vằn là khúc mẳc trong lòng Liễu Y Y, nhưng giữa biển người mênh mang, chỉ dựa vào sức lực của mình cô, làm sao tìm được con gái về?
“Cô kết hôn rồi?”, Tôn Hàn im lặng trong chốc lát rồi mới hỏi.
Những tin tức này, Từ Khang Niên không nói với
anh.
Giọng nói của Liều Y Y trở nên lạnh nhạt: “Việc này không liên quan gì đến anh, anh cứ trả lời đi, có thế giúp tôi tìm con gái hay không?”
“Bao nhiêu tuổi rồi?”, Tôn Hàn không trả lời thẳng vào vấn đề.
Liễu Y Y suy ngầm trong chốc lát rồi nói: “Mới được năm tuổi!”
Tôn Hàn lẩm nhẩm trong lòng, năm tuổi chắc không có quan hệ quá nhiều với mình, chắc hẳn là đứa trẻ của Liêu Y Y với người khác.
“Chuyện này tôi sẽ cố gắng, việc khác thì sao? Ví dụ như cứu mẹ cô?”
“Cứ làm xong chuyện thứ nhất đi rồi hẵng nói”.
Giọng điệu của Liều Y Y rất lạnh lùng. Nhờ Tôn Hàn giúp cô tìm con gái cũng coi như ôm lấy hi vọng cuối cùng.
Vả lại, anh có trách nhiệm phải đi tìm!
Tôn Hàn gật đầu, bưng tách trà lên nhấp một ngụm: “Chuyện bù đắp tạm thời đến đây đã, bây giờ tôi sẽ nói đến yêu cầu của tôi với cô”.
“Anh còn có yêu cầu?”
Tôn Hàn đáp: “Tất nhiên là phải có rồi. Bất kế năm đó tôi gây ra tổn thương lớn đến đâu cho cô thì xét từ góc độ pháp luật, tôi đã thi hành án sáu năm rưỡi, không cần bồi thường gì nữa. Tôi muốn bù đằp cho lỗi lầm đã qua coi như xuất phát từ lương tâm. Vậy thì, tôi đưa ra một chút yêu cầu với cô cũng không quá đáng chứ?”
Nụ cười của Liều Y Y càng thêm lạnh lùng vì tường rằng Tôn Hàn có mưu đồ gì đó với cô: “Cuối cùng cũng lòi đuôi cáo rồi! Hờ, tỏi nói cho anh biết, đừng hòng tôi đồng ý với đòi hỏi quá đáng gì của anh!”
Tôn Hàn lắc đầu: “Không thế tính là đòi hòi gì quá đáng được, cũng chỉ là hai yêu cầu liên quan đến công việc của cô”.
‘Thứ nhất, cô cần phải đi làm ở công ty thời trang Sâm Uy, nhưng không phải là chuyên viên thiết kế thời trang mà là một nhân viên nghiệp vụ. Chỉ cần cô trớ thành nhân viẻn kinh doanh với sản lượng đứng đầu trong ba tháng, tôi sẽ đồng ý với bất kỳ yêu cầu nào mà cỏ đưa ra”.
“Bao gồm cả việc yêu cầu tôi rời khòi thành phố này!”
“Anh đang làm khó tôi đấy à? Tôi học thiết kế thời trang, không phải là bán hàng! Bộ phận bán lẻ của thời trang Sâm Uy toàn là tinh anh được chọn tới chọn lui, tôi dùng cái gì đế cạnh tranh với người ta?”
Bảo cô làm nhân viên kinh doanh giỏi nhất trong ba tháng, đúng là chuyện mơ tưởng hão huyền!
Trên gương mặt Tôn Hàn lộ ra vẻ khinh thường: “Đó là cô không tựtln thôi. Thời đại nào cũng không thiếu những người trẻ tuổi tài giỏi khiến người ta phải bất ngờ. Chỉ cần cô có lòng, chưa chắc không làm được! Sao hả, chỉ một yêu cầu nhỏ như thế cỏ đã sợ sao?”
“Hay là, cô bán cá ờ chợ đến mức nghiện luôn cảm giác ấy rồi?”
Thỉnh tướng không bằng khích tướng!
Liều Y Y ghét nhất là giọng điệu cao cao tại thượng này của Tôn Hàn, bèn hạ quyết tâm: “Được, tôi đồng ý với anh. Nếu tôi đạt thành tích kinh doanh đứng đầu trong ba tháng, cảm phiền anh cút hẳn ra khỏi thành phố này!”
Bây giờ cô đã đủ hèn mọn lắm rồi, còn sợ thua thê thảm hơn nữa sao?
Tôn Hàn gật đầu với vẻ hờ hững: “Chỉ cần cô làm được, tôi cũng có thế làm được. Việc thứ hai, đế báo đáp tôi vì đã cho cô công việc này, kể từ ngày hôm nay, cô cần phải đưa đón con gái tôi đi học không công, đồng thời phải hướng dẫn bài vở cho nó!”
“Cỏ phải biết rằng, học sinh bây giờ khác xưa nhiều lắm, nhất là khi con gái tôi đã lên lớp lớn ờ trường mẫu giáo, sắp vào lớp một rồi. Nếu không chuẩn bị tốt căn bản thì sau này khó lòng theo kịp”.
“Tôi cũng đang phiền lo lắm, không tìm được giáo viên hướng dẫn tốt. Tất nhiên, nói cho dề nghe là giáo viên hướng dẫn, nói khó nghe một tí thì là bảo mẫu”.
Nghe thấy câu này, Liêu Y Y tức hộc máu: “Anh nói gì cơ? Bắt tôi đưa đón con gái anh đi học, làm giáo vỉên hướng dẫn kiêm bảo mẫu?”
“Có vấn đề gì sao?”, Tôn Hàn mím cười hỏi lại.
“Tỏi khỏng đồng ý!”
Liễu Y Y chẳng buồn nghĩ ngợi gì đã từ chối.
Bảo cô chăm sóc con gái của kẻ thù, chuyện này cô không làm được!